CHIẾC HUY CHƯƠNG LOAN BÁO TIN MỪNG
Cô SO-PHI BÉC-ĐĂNG-CA (Sophie Berdanska) là một tín hữu Công giáo vừa có tài giáo dục trẻ em lại vừa có đức tin mạnh mẽ. Một hôm cô được nhận vào làm gia sư trong gia đình Méc-tơn (Merston) giàu có nhưng lại theo Do thái giáo. Công việc chính của cô là dạy kèm cho năm đứa con mới bị mồ côi mẹ. Ngày dầu tiên, khi biết So-phie là người Công giáo, ông Méc-tơn đã cấm cô giảng đạo cho mấy đứa con của ông và cô đành phải miễn cưỡng chấp nhận. Buổi tối hôm ấy, trong căn phòng riêng ở dưới tầng hầm, sau khi cầu nguyện xong, So-phie đã viết lời cầu vào một mảnh giấy nhỏ, xếp gọn và nhét vào cái hộp nhỏ xíu phía sau chiếc huy chương có hình thánh giá. Đây là kỷ vật mà người cha thân yêu đã tặng cô trước khi ông chết, với lời trăn trối cô phải chu toàn sứ vụ làm chứng cho Chúa mọi lúc mọi nơi. Từ ngày đó, So-phie luôn đeo chiếc huy chương để nhắc nhở cô sứ vụ truyền giáo phải làm trong hòan cảnh không thuận lợi. Nhờ được cô giáo chăm sóc dạy dỗ, lũ trẻ nhà Méc-tơn ngày càng trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ học hành khác hẳn lúc trước. Chúng quí mến và coi cô So-phi như bà mẹ thứ hai của chúng. Rồi một ngày kia, tai nạn dồn dập đổ xuống nhà Méc-tơn : Trước tiên là cô bé út Na-ta-cha bị sốt cao khiến ông Méc-tơn rất lo lắng. Ông vội mang con đi bệnh viện cấp cứu. Trong thời gian này, cô So-phie luôn túc trực bên giường bệnh và chăm sóc mọi sự cho đứa bé. Rồi đến lượt hai đứa khác cũng bị lây bệnh và đã được cô giáo lo lắng đến nơi đến chốn cho đến khi cả ba anh em đều hoàn toàn bình phục. Sau cùng chính cô So-phie lại bị ngã bệnh ! Đây là hậu quả của những ngày vất vả chăm sóc bệnh nhân. Sau hai tuần lễ liệt giường, các bác sĩ đành bó tay không thể chữa cô lành bệnh. So-phie đã ra đi trong sự tiếc thương vô hạn của cả gia đình Méc-tơn. Trước khi lìa đời, Sophie đã tặng chiếc huy chương có hình thánh giá cho Na-ta-cha là cô học trò bé nhỏ của cô. Thấm thoát đã đến ngày giỗ đầy năm của So-phie. Hôm ấy cả gia đình Méc-tơn dậy sớm và cùng đi nhà thờ dự lễ cầu nguyện cho cô. Tại sao có sự kiện lạ lùng này ? Số là sau khi So-phie chết được một tuần, ông Méc-tơn đến thăm các con của ông lúc đó vẫn còn ưu sầu thương nhớ cô gia sư mới qua đời. Tình cờ ông thấy chiếc huy chương đang nằm trong tủ kính. Tò mò cầm lên xem, ông mở hộp nhỏ phía sau chiếc huy chương lấy ra một mẩu giấy và đọc thấy mấy hàng chữ như sau : “Lạy Chúa, trong nhà Méc-tơn này, con đã bị cấm nói về Chúa với lũ trẻ. Vậy xin Chúa giúp con nói bằng hành động khiêm nhường yêu thương phục vụ. Con hy vọng gia đình này có ngày sẽ tin Chúa và được ơn cứu độ giống như con”. Ông Méc-tơn rất xúc động khi đọc những hàng chữ này. Ông trao cho các con cùng đọc và chúng cũng xúc động tương tự. Rồi cả gia đình Méc-tơn đã xin học giáo lý Công giáo và được chịu phép Rửa Tội vào Đêm Vọng Phục Sinh năm đó.
Chúa nhật 11/7/2021 - Tuần 15 TN
Lời Chúa : Mc 6,7-13.
(7) Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ. (8) Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy ; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng; (9) được đi dép, nhưng không được mặc hai áo. (10) Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. (11) Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ”. (12) Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối. (13) Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
Các môn đệ trở nên cánh tay nối dài của Thầy. Họ được Thầy Giêsu tin tưởng cho chia sẻ cùng một sứ mạng. Các môn đệ mang gì khi lên đường? Một lệnh sai đi, một người bạn đồng hành, một quyền lực trên thần ô uế. Đức Giêsu cho phép họ mang một cái gậy và đôi dép để đi đường xa. Tất cả hành trang chỉ có thế! Những thứ bị cấm mang khi đi đường là những thứ vốn tạo ra sự bảo đảm hay dư thừa không cần thiết: lương thực, bao bị, tiền giắt lưng, hai áo trong. Như thế người được sai đi phải hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa lo liệu, và phải hoàn toàn cậy dựa vào lòng tốt mỗi ngày của tha nhân. Nhẹ nhàng, đơn sơ là thái độ của người luôn sẵn sàng ra đi. Siêu thoát, vô vị lợi là thái độ của người không dính bén với vật chất. Người tông đồ cũng không dính bén đến cơ sở hay tiện nghi. Họ không tìm cách đổi chỗ ở để có chỗ tốt hơn (c. 10). Hơn nữa họ chấp nhận sự thất bại, sự từ chối không muốn đón tiếp (c.11), vì chính Thầy của họ cũng đã chịu cảnh ngộ tương tự ở quê nhà. Nhóm Mười Hai đã ra đi theo lệnh Thầy Giêsu và đã làm được những điều họ không dám mơ (cc. 12-13).Họ đã học được kinh nghiệm về tin tưởng, khó nghèo, siêu thoát.Họ đã thấy sức mạnh của Nước Trời đang thu hẹp lại mảnh đất của Satan. Họ đã đem lại niềm vui cho bệnh nhân và người khao khát Tin Mừng. Giáo Hội mọi thời vẫn được nhắc nhở từ đoạn Lời Chúa trên đây. Chẳng ai giữ từng chữ của bản văn, nhưng tinh thần thì không được bỏ. Sự nhẹ nhàng, cơ động của một Giáo Hội đến phục vụ con người, luôn kéo chúng ta ra khỏi những nặng nề, trì trệ dễ vướng phải. Hôm nay Chúa cho phép tôi được mang gì và cấm tôi mang gì?
Lạy Chúa Giêsu, xin sai chúng con lên đuờng nhẹ nhàng và thanh thoát, không chút cậy dựa vào khả năng bản thân hay vào những phương tiện trần thế. Xin cho chúng con làm đuợc những gì Chúa đã làm: rao giảng Tin Mừng, trừ quỷ, chữa lành những người ốm đau. Xin cho chúng con biết chia sẻ Tin Mừng với niềm vui của người tìm đuợc viên ngọc quý, biết nói về Ngài như nói về một người bạn thân.
Xin ban cho chúng con khả năng đẩy lui bóng tối của sự dữ, bất công và sa đọa. Xin giúp chúng con lau khô những giọt lệ của bao người đau khổ thể xác tinh thần.
Lạy Chúa Giêsu, thế giới thật bao la mà vòng tay chúng con quá nhỏ.
Xin dạy chúng con biết nắm lấy tay nhau mà tin tưởng lên đuờng, nhẹ nhàng và thanh thoát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét