Câu chuyện truyền kỳ về những ngày chót của cuộc đời thánh Phêrô chắc chắn cũng chứa đựng ít nhiều sự thật. Ông đến Rôma trong thời kỳ bắt đạo. Lúc cơn bắt đạo dâng cao, ông đã sợ hãi và muốn lẩn trốn, nhưng vừa ra khỏi thành thì ông gặp một người vai mang Thập giá đang đi hướng về phía thành. Ông hỏi:
- Quo vadis?: Ngài đi đâu đó?
Người ấy trả lời:
- Ta đi vào Rôma để cho người ta đóng đinh một lần nữa.
Phêrô quay đầu trở lại. Ông vào Rôma và chịu tử đạo tại đó. Truyền thống kể rằng ông cảm thấy không xứng đáng được đóng đinh như Thầy, nên ông xin được chết trên thập giá trong tư thế đầu lộn ngược xuống đất.
Ông thực hiện đúng lời của Chúa: “Khi về già ngươi sẽ giang tay ra, người khác sẽ thắt lưng cho và lôi ngươi đi đến nơi ngươi không muốn” (Ga 21, 18-19).
Chúa nhật 01/5/2022 - Tuần 3 PS
Lời Chúa: Ga 21,1-19
1 Khi ấy, Ðức Giêsu lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Tibêria. Người tỏ mình ra như thế này. 2 Ông Simon Phêrô, ông Tôma gọi là Ðiđymô, ông Nathanaen người Cana miền Galilê, các người con ông Dêbêđê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau. 3 Ông Simon nói với các ông: "Tôi đi đánh cá đây". Các ông đáp: "Chúng tôi cùng đi với anh". Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả. 4 Khi trời đã sáng, Ðức Giêsu đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Ðức Giêsu. 5 Người nói với các ông: "Này các chú, không có gì ăn ư?" Các ông trả lời: "Thưa không". 6 Người bảo các ông: "Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, anh em sẽ bắt được cá". Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá. 7 Người môn đệ được Ðức Giêsu thương mến nói với Phêrô: "Chúa đó!" Vừa nghe nói "Chúa đó!", ông Simon Phêrô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. 8 Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước. 9 Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. 10 Ðức Giêsu bảo các ông: "Ðem ít cá mới bắt được tới đây!" 11 Ông Simon Phêrô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách. 12 Ðức Giêsu nói: "Anh em đến mà ăn!" Không ai trong các môn đệ dám hỏi "ông là ai?", vì các ông biết rằng đó là Chúa. 13 Ðức Giêsu đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy. 14 Ðó là lần thứ ba Ðức Giêsu tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi chỗi dậy từ cõi chết. 15 Khi các môn đệ ăn xong, Ðức Giêsu hỏi ông Simon Phêrô: "Này anh Simon, con ông Gioan, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?" Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy". Ðức Giêsu nói với ông: "Hãy chăm sóc chiên con của Thầy". 16 Người lại hỏi: "Này anh Simon, con ông Gioan, anh có mến Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy". Người nói: "Hãy chăn dắt chiên của Thầy". 17 Người hỏi lần thứ ba: "Này anh Simon, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy không?" Ông Phêrô buồn vì Người hỏi tới ba lần: "Anh có yêu mến Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy". Ðức Giêsu bảo: "Hãy chăm sóc chiên của Thầy. 18 Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tùy ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải giang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn". 19 Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông: "Hãy theo Thầy".
Hình ảnh các Tông đồ làm việc mệt nhọc mà chẳng được kết quả gì có lẽ cũng rất gần với hình ảnh đời sống vất vả hằng ngày của chính chúng ta hoặc của anh chị em chung quanh chúng ta. Nhiều khi chúng ta tự hỏi tại sao cuộc sống này có quá nhiều khổ cực, có quá nhiều sự bất công thế? Tại sao con người cứ phải quần quật với kế sinh nhai mà vẫn chẳng đủ ăn đủ mặc? Tại sao chỉ vì mối lợi vật chất, mà xét cho cùng cũng chỉ vì miếng ăn và quyền lợi, mà con người có thể gây chiến tranh và đối xử tàn bạo với nhau thế? Xem ra con người càng vật lộn kiếm tiền và danh lợi bao nhiêu thì cuối cùng, ở phía cuối chặng đường đời, họ lại càng cảm thấy sự rỗng tuếch và chán nản của kiếp sống con người.
Các Tông đồ, sau biến cố thập giá của Thầy, đã trở về với nếp sống thường ngày, giữa những xuôi ngược của kiếp sống phàm nhân. Có lẽ họ còn thiếu một điều gì đó quan trọng. Cũng vậy, chính chúng ta chắc vẫn còn thiếu một điều gì đó quan trọng. Trong lúc các Tông đồ đã làm việc vất vả mà chẳng được gì, Đức Giêsu hiện đến với họ. Câu hỏi của Đức Giêsu đánh trúng điểm yếu của các Tông đồ: “Này các con bé nhỏ, các anh không có gì ăn ư?” (Ga 21,5a). Điều đáng quý ở nơi các Tông đồ là họ biết nhận thật tình trạng “rỗng không” của mình, họ trả lời Đức Giêsu: “Thưa, không!” (Ga 21,5b). Chỉ khi họ vâng lời Đức Giêsu: “Các anh cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá!” (Ga 21,6a), mặc dù vẫn chưa nhận ra Người (Ga 21,4), họ mới thoát được nỗi chán chường và tình trạng “rỗng tuếch”. Quả thật họ đã bắt được một mẻ lưới đầy cá, đến nỗi họ ra như không có khả năng để kéo lưới lên (Ga 21,6b).
Trong khi họ vui mừng và ngỡ ngàng vì mẻ lưới đầy cá, thì chỉ có duy nhất người môn đệ Đức Giêsu yêu dấu mới có khả năng nhận ra người đang đứng ở bờ hồ Tiberiade kia chính là Thầy của mình, Đấng Phục sinh (Ga 21,7).
Như vậy, điều còn thiếu ở nơi các Tông đồ để có thể nhận ra được sự hiện diện của Đấng Phục sinh, để có thể không còn bị chán chường và thất vọng, để có thể có được tất cả, đó chính là Tình Yêu! Quả vậy, “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16). Thiên Chúa yêu thương chúng ta và Thiên Chúa đến ở giữa chúng ta. Các Tông đồ đã ở với Đức Giêsu trong suốt ba năm, nhưng họ vẫn không nhận ra được Đức Giêsu sau khi Người từ cõi chết sống lại, bởi vì họ vẫn còn thiếu Tình Yêu của Thiên Chúa. Người môn đệ nhận ra được Đức Giêsu (Ga 21,7) là bởi vì ông đã được Đức Giêsu yêu mến (x. Ga 13,23-25). Nếu không có Tình yêu của Đức Giêsu, các Tông đồ và cả chúng ta nữa sẽ chẳng làm được gì (x. Ga 15,1-17). Ngay cả giữa những dấu lạ điềm thiêng, nếu không có Tình yêu của Đức Giêsu (x. 1Cr 13), thì chúng ta cũng chẳng nhận ra được sự hiện diện của Người (Ga 21,4) và vẫn mãi còn chìm đắm trong cuộc đời vất vả và trống rỗng (Ga 21,3).
Lạy Chúa Giêsu, trước khi về trời, Chúa đã trao cho Thánh Phêrô sứ mệnh mục tử, thay mặt Chúa chăn dắt đoàn chiên, dù trước đó Ngài đã ba lần chối Chúa. Chúa đã cho biết rõ Ngài yếu đuối nhưng Chúa hoàn toàn tin tưởng vào Ngài. Chúa chỉ đòi hỏi Ngài lòng yêu mến Chúa, một lòng yêu mến đặc biệt, yêu mến Chúa hơn mọi người, yêu mến đến độ dám hy sinh cả mạng sống.
Ngày nay, Chúa vẫn yêu thương và tin tưởng chúng con. Chúa trao cho mỗi người trách nhiệm chăn dắt đoàn chiên Chúa: là cha xứ đối với giáo xứ, là cha mẹ đối với con cái, là anh chị đối với đàn em, là người trên đối với người dưới, là người giàu đối với người nghèo, là người khoẻ mạnh đối với người yếu đau… Mỗi người chúng con đều có sứ mệnh của người mục tử. Chúa tin tưởng và trao phó sứ mệnh mục tử cho chúng con, dù Chúa biết rõ chúng con đã từng phạm tội, chỉ là kẻ tài hèn sức mọn.
Lạy Chúa, chỉ có lòng yêu mến Chúa thật mới giúp con có đủ khả năng để thay mặt Chúa chăm sóc anh chị em. Xin Chúa đốt lên trong con ngọn lửa yêu mến Chúa nồng nàn để trong mọi hoàn cảnh, con luôn hết lòng chu toàn sứ mệnh ấy. Xin ban thêm lòng yêu mến Chúa cho con, để dù trong lúc khó khăn, con luôn biết hy sinh sức lực, khả năng, thời giờ và ngay cả mạng sống, để phục vụ những người mà Chúa đã tin tưởng trao phó cho con. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét