Ở nhiều cơ quan, đơn vị, tổ chức hiện nay, không ít người kẻ chủ trương "sống giả" để tranh đua chức tước thật, giành giật bổng lộc béo bở. Những người "sống giả" có đặc điểm chung là, với cấp trên cái gì cũng phải, cũng đúng, cũng hay; với thủ trưởng thì bao giờ cũng nhẹ nhàng, mềm mỏng, nhũn nhặn "một dạ, hai vâng"; với mọi người thì "mười lăm cũng ừ, mười tư cũng gật", "gió chiều nào theo chiều ấy", "thấy xôi khen xôi ngọt, thấy thịt bảo thịt bùi", lúc nào cũng ứng xử theo kiểu "dĩ hòa vi quý" để cố gắng không làm mất lòng, phật ý ai cả.Nhưng còn có một thứ "sống giả" tinh vi hơn, đấy là một số người ứng xử đến mức "siêu khéo", luôn sử dụng những "lời có cánh", những mỹ từ để khen ngợi người này, vuốt ve người khác, biết tận dụng thời cơ để "cung kính" cấp trên, "chiều chuộng" cấp dưới, "cưng nựng" đồng nghiệp. Cái sự "sống giả" này thấy rõ nhất ở một số người đang trong thời điểm chuẩn bị quy hoạch, chuẩn bị lấy phiếu tín nhiệm, chuẩn bị bầu cử, chuẩn bị đại hội, chuẩn bị bổ nhiệm chức vụ mới.
Những người "sống giả" không dễ phát hiện như hàng giả, chứng chỉ giả, bằng cấp giả. Vì đó là những con người bằng xương bằng thịt hẳn hoi, đôi khi được "khoác" trên mình bằng diện mạo bóng bẩy hào hoa, nhưng họ nhũn nhặn thể hiện "cử chỉ giả" để làm "xiêu lòng" người khác. Những người "sống giả" thường biết "diễn giỏi", "nói hay", "giọng ngọt", lợi dụng tình cảm chân thành, hồn hậu của mọi người nhằm "mua chuộc" nhân tâm.Như vậy, "sống giả" cũng là một trong những hình thức tạo dựng "uy tín giả" cho cán bộ, đảng viên, một triệu chứng không thể xem thường trong bộ máy công quyền! Vì thực tế đã có những người tiến thân không phải do tài năng, đức độ, mà đi lên bằng cái "môi mỏng lưỡi mềm" siêu đẳng của họ. Họ hiếm khi gây mất lòng ai, nhưng do tài cán có hạn, lại chỉ khư khư "giữ mình" vì ngại đụng chạm, ngại va vấp, ngại khuyết điểm, thế nên những người này thường không có chính kiến rõ ràng, không có tính quyết đoán, không dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm, nên không góp phần tạo ra động lực thúc đẩy, nâng cao chất lượng, hiệu quả công việc cho tập thể, cho bộ máy.
"Sống giả" thực chất là cách sống chủ yếu vì mình mà ít vì mọi người, do đó ảnh hưởng không nhỏ đến sự vận động, phát triển lành mạnh của tổ chức, cơ quan, đơn vị. Đấy là chưa kể có những người "sống giả" đến mức như một "diễn viên có hạng" trong giao tiếp ứng xử, họ sẵn sàng đổi màu như con tắc kè để "mua vui" người này, "lấy lòng" người khác chỉ nhằm mục tiêu tối thượng là "tăng phiếu, lên ghế" cho bản thân mình!Châm ngôn có câu "Lộng giả thành chân", nó vừa có nghĩa "bỡn quá hóa thật", vừa mang hàm ý những cái giả để lâu ngày nếu không được "vạch mặt chỉ tên" để uốn nắn, chấn chỉnh và loại trừ khỏi cuộc sống thì sẽ đến lúc người ta tin đó là sự thật. Nếu tổ chức, cơ quan, đơn vị nào đó mà cứ để cho tình trạng "sống giả" vẫn nhơn nhơn, thì không chỉ làm tổn thương những nhân cách trung thực, phương hại những phẩm giá chân chính, mà còn làm thui chột những cán bộ, đảng viên có động cơ phấn đấu lành mạnh.
Thứ năm 29/10/2020 - Tuần 30 TN
Lời Chúa : Lc 13,31-35
Cũng vào giờ ấy, có mấy người Pha-ri-sêu đến thưa Đức Giê-su rằng: “Xin ông đi ra khỏi đây, vì vua Hê-rô-đê đang muốn giết ông! “ Người bảo họ: “Các ông hãy đi nói với con cáo ấy thế này: “Hôm nay và ngày mai tôi trừ quỷ và chữa lành bệnh tật, ngày thứ ba tôi hoàn tất. Tuy nhiên, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, tôi phải tiếp tục đi, vì một ngôn sứ mà chết ngoài thành Giê-ru-sa-lem thì không được.“Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi! Đã bao lần Ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập họp gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu. Thì này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ mặc cho các ngươi. Mà Ta nói cho các ngươi hay: các ngươi sẽ không còn thấy Ta nữa cho đến thời các ngươi nói: Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa! “
“Con cáo” là một lối nói ẩn dụ của người Do Thái, diễn tả một sự ranh mảnh, xảo quyệt; nó tượng trưng cho con vật thích ám hại kẻ khác; đồng thời lối nói ấy cũng tượng trưng cho hạng người phàm hèn, vô giá trị. Đây là một lời nói khá gay gắt để nói về vua Hê-rô-đê, một kẻ đã vì sĩ diện hư danh mà giết hại Gioan Tảy giả, một vị ngôn sứ chứng tá cho sự thật. Qua đó, chúng ta nhận ra rằng tình yêu Đức Giêsu dành cho con người thật lớn lao, Ngài không vì sợ hãi mà thôi yêu thương, cũng không vì chút hăm dọa mà trì hoãn công trình tình yêu Chúa Cha dành cho nhân loại. “Tôi phải tiếp tục đi” cũng có nghĩa là “tôi tiếp tục yêu thương đến cùng”.
Nhìn lại cuộc sống trần thế của chúng ta, đã bao lần ta khiếp hãi trước thế lực của đồng tiền, khiếp sợ uy phong của trần thế để rồi bấy nhiêu lần ta luồn cúi, khúm núm trước quyền lực của đồng tiền và vinh hoa thế tục của nó. Và rồi, ta đánh mất chính mình không còn dám đương đầu để lên tiếng bênh vực cho công lý, sự thật và bỏ mặc anh em đồng bào mình khi họ đau khổ oan sai. Vì tình yêu cứu độ, Đức Giêsu đã đi bước trước cho chúng ta học theo, khi Ngài ung dung, cương nghị không sợ hãi trước thế lực của Hê-rô-đê. Lời cảm thán của Đức Giêsu khi gọi tên Giê-ru-sa-lem cũng là một nhắc nhở cho mỗi tín hữu tỏng đời sống mình. Hãy trở về với Chúa, vì tình yêu và ân sủng mà Ngài đã ban cho ta mỗi ngày; chúng ta cần có một thái độ sống tích cực để đáp trả lại yêu thương ấy.
Lạy Chúa Giê-su, xin cho chúng con biết sẵn sàng đón nhận sứ vụ rao giảng Lời Chúa với cả lý trí, ý chí và tự do, để chúng con không nao núng trước những bách hại của thế gian, mà can đảm khẳng định sứ vụ Chúa trao và quyết tâm hoàn thành. Amen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét