Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

Tha thứ để được Chúa thứ tha - Thứ ba 09/3 2021

 





Có một lão hành khất kia đứng trước cửa nhà của một người phú hộ để xin bố thí. Nhưng thay vì bố thí, người phú hộ đã xua đuổi và khi thấy kẻ đó cứ ở lì, đã nhặt một hòn đá ném vào lão ăn mày. Bị hòn đá ném trúng vào mặt khiến máu chảy đầm đìa, lão hành khất tức giận lắm, nhưng không làm gì được người giàu có kia. Sau khi băng tạm vết thương, lão ta đã nhặt lấy cục đá ném trúng mặt mình cất vào bị, rồi tự nhủ: “Ta sẽ mang theo hòn đá này cho đến ngày mi bị sa cơ thất thế. Bấy giờ ta sẽ dùng chính nó để ném trả vào mặt mi”. Nhiều năm sau, lời chúc dữ của lão hành khất đã thành hiện thực. Do biển lận công quỹ, nên người phú hộ đã bị bắt và còn bị tịch biên toàn bộ tài sản. Trong lúc lính đến vây bắt ông ta, thì lão hành khất kia cũng có mặt. Lòng căm hận ngày xưa giờ đây lại có dịp bùng phát. Lão ta cứ bám theo đám người áp tải kia, tay nắm chắc hòn đá năm xưa chờ dịp thuận tiện ném vào mặt tên phú hộ để rửa hận. Nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy hốc hác của người này, thì lão lại động lòng thương. Lão tự nhủ: “Bây giờ thì tên phú hộ này cũng chỉ là một kẻ khố rách áo ôm đâu có khác gì ta. Hắn đã bị mất hết tài sản, lại còn bị gông cùm trong ngục tối chịu tội không biết đến khi nào. Như vậy là ông Trời đã trả báo điều dữ xưa hắn đã làm cho ta rồi. Vậy ta cần chi phải báo oán nữa?”. Nghĩ thế rồi, lão hành khất buông tay cho hòn đá rơi xuống đất và âm thầm bỏ đi nơi khác.

Thứ ba 09/3/2021 - Tuần 3 MC
Lời Chúa : Mt 18,21-35

(21) Bấy giờ, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần ? Có phải bảy lần không ? (22) Đức Giê-su đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy”. (23) Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. (24) Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn nén vàng. (25) Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con, tài sản mà trả nợ. (26) Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết”. (27) Tôn chủ của tên đầy tớ liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. (28) Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: “Trả nợ cho tao !”. (29) Bấy giờ, người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: “Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh”. (30) Nhưng y không chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. (31)Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. (32) Bấy giờ, tôn chủ cho đòi y đến và bảo: “Tên đầy tớ độc ác kia. Ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin Ta, (33) thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính Ta đã thương xót ngươi sao ?” (34) Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. (35) Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình”.

Tha thứ như Phêrô trong bài tin mừng là tha đến bảy lần. Con số bảy theo Phêrô là một con số mà ông tưởng là đã hoàn hảo, vì người ta thường nói: “quá tam ba bận”, tha thứ cho người làm gây hại cho mình quá lắm chỉ ba lần là cùng huống hồ đây là bảy lần. Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã mời gọi tôi đi xa hơn nữa, cấp độ của tha thứ là cấp số nhân, tức là cứ phải tha cho người khác mỗi khi họ xúc phạm đến mình, hay có thể nói rằng giới hạn của tha thứ là tha thứ không giới hạn. Đó mới là tinh thần của tin mừng, đời sống mà người Kitô hữu đang theo đuổi. Suy cho cùng, chẳng ai trong chúng ta tự hào là mình không mắc nợ ai. Nợ cha mẹ, nợ người thân bằng quyến thuộc, nợ ân tình, nợ một lời xin lỗi một ai đó… Xa hơn nữa, chúng ta đều mắc nợ Thiên Chúa một món nợ không bao giờ trong thân phận con người mà chúng ta có thể đáp trả được. Đó là hồng ân được làm người và được chính máu Con Một là Đức Giê-su đã đổ ra để chuộc lấy. Vậy làm sao mà đôi khi trong cuộc đời, chính tôi lại hành xử như mình là một người chủ nợ mang trong mình vô số nợ không thể nào trả được, lại đi đòi nợ người khác, trách móc họ về những món nợ nhỏ nhặt trong đời được. Nếu như tôi vẫn hành xử như một con người như thế, vẫn giữ sự tức giận trong mình, không chịu tha thứ cho người khác thì chính mình đang đi ngược đường với Lời Chúa dạy, lạc xa con đường Tin Mừng.

Lạy Chúa Giê su, xin hãy dẫn dắt chúng con đi từ cõi chết đến sự sống mới, từ lầm lạc đến chân lý. Xin hãy dẫn dắt chúng con đi từ nỗi thất vọng đến niềm hy vọng, từ sự sợ hãi đến thái độ tín thác vào Chúa. Xin hãy giúp chúng con bỏ đi những ganh ghét để đến với tình yêu bao dung, bỏ đi những tranh chấp và chiến tranh để biết sống chung hòa bình. Xin hãy đổ đầy bình an của Chúa vào trái tim bất an của chúng con, để sự bình an chảy tràn sang những người thân trong gia đình, lan ra ngoài khu phố, xã hội và đến khắp nơi trên thế giới.

     Xin cho chúng con trở nên khí cụ bình an của Chúa. Xin cho chúng con học tập nơi Chúa sự khiêm nhường và nhịn nhục, sự quảng đại tha thứ và lòng bao dung nhân hậu, để chúng con có thể luôn sống yêu thương và phục vụ mọi người, nhất là yêu cả những kẻ đang để tâm thù ghét và làm hại chúng con. Nhờ đó, chúng con sẽ trở nên con ngoan hiếu thảo của Chúa Cha, Đấng giàu lòng từ bi nhân ái, và nên anh chị em của mọi người.

Không có nhận xét nào: