Bà Năm là người phụ nữ quá lứa lỡ thì trong làng ai cũng biết. Bà bị mù lòa nên mãi đến năm xấp xỉ 40 tuổi mới lấy người đàn ông tật nguyền xóm bên. Ngày bà lấy chồng ai cũng bảo đã mù lòa còn lấy cho thêm khổ. Chồng lại có lành lặn gì đâu, lấy về chỉ phục vụ chăm sóc cho khổ thân thôi.
Thế nhưng bà vẫn lấy, đàn bà dù có chồng cũng tốt hơn. Một năm sau ngày lấy chồng, bà cũng có bầu rồi sinh được đứa con trai khôi ngô, lém lỉnh tên là Đức.
Ngày ấy, cả làng mừng thay cho bà. Thành quả bấy lâu cũng có được ngày vui. Họ hy vọng, Đức học hành thành đạt mà báo hiếu cho mẹ già.
Ngày con trai vào đại học, để có tiền ăn học, bà Năm lại theo con lên thành phố, thuê nhà trọ và kiếm việc làm. Dù mù lòa nhưng đổi lại bà Năm khá tháo vát nên được chủ quán ăn gần đó thương cảm thuê làm người rửa chén bát kiếm tiền. Cuộc sống của hai mẹ con từ đó chắt góp mà nên. Đức cũng tranh thủ làm thêm kiếm tiền phụ việc học.
Nhờ tư chất thông minh, sau khi học xong đại học, Đức học lên thạc sỹ rồi tiến sỹ bằng những đồng tiền mồ hôi của mẹ và việc làm thêm của anh.
Ngày Đức lấy bằng tiến sỹ, ai cũng mừng cho anh. Riêng bà Năm là hạnh phúc nhất. Mãi 2 năm sau đó, Đức lấy vợ. Trước ngày cưới, anh điện về cho mẹ thông báo chuyện kết hôn. Nhưng thật không ngờ vì sĩ diện, Đức bảo mẹ không nên đến, bởi anh báo với nhà gái là bố mẹ đã mất. Anh cũng không cần hai chỉ vàng nhỏ lẻ ấy của mẹ vì nhà vợ cho hẳn mấy cây vàng.
Bà Năm như sét đánh ngang tai. Đứa con trai duy nhất, ngoan nhất giờ đây đang ruồng bỏ bà. Đêm ấy bà khóc, một mình lần ra mộ chồng báo cho chồng một tiếng về ngày con trai lấy vợ. Cho đến sáng hôm sau khi người trong làng ra đồng, họ phát hiện bà đã gục bên mộ chồng, sức khỏe rất yếu vì dầm mưa suốt đêm.
Họ điện cho Đức nhưng anh chỉ bảo đang bận cưới không về. Thế đấy, con trai chỉ vì sĩ diện và tham lam đã bỏ rơi mẹ mình ngay cả khi bà hèn yếu nhất. Dân làng thấy thương thay cho bà, đứa con trai bất hiếu ấy thà không được sinh ra còn hơn.
Tiền bạc danh vọng đã cuốn hút lòng người bất chấp cả đạo đức cơ bản. trong đoạn Lời Chúa sau đây người thanh niên giàu có đánh mất luôn cơ hội được sự sống đời đời. Xin mời Bạn cùng đọc :
Thứ hai 28/5/2018 - Tuần 8 TN
Lời Chúa : Mc 10, 17-27
Đức Giêsu vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi : “ Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” Đức Giêsu đáp : “Sao anh nói tôi là nhân lành ? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. Hẳn anh biết các điều răn : Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian chớ làm hại ai, hãy thờ kính cha mẹ.” Anh ta nói :” Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ.” Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta : “ Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” Anh ta sa sầm nét mặt vì lời đó, và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
Đức Giêsu rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ : “ Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao !” Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp : “ Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao ! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau : “ Thế thì ai có thể đưộc cứu ?” Đức Giêsu nhìn thẳng vào các ông và nói : “ Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được.”
Sống, phải có mục đích! Muốn mục đích thì phải muốn phương thế. Và vì thế, câu hỏi tất yếu tiếp theo là: “Tôi phải làm gì để đạt được nó tốt nhất, nhanh nhất?” Người thanh niên trong Tin Mừng đã rất đúng đắn khi đặt mục đích tối hậu của mình là sự sống đời đời và đã hỏi Chúa để biết phải làm gì để đạt được mục đích ấy. Nhưng khi Chúa cho biết phương thế: “Anh chỉ còn thiếu một điều là đem bán hết tài sản mình để cho người nghèo… Rồi hãy đến theo tôi,” anh đã buồn bã bỏ đi. Anh muốn mục đích nhưng đã không dám trả giá, không dám hy sinh từ bỏ để đạt mục đích.
Chúng ta quan tâm điều gì nhất trong cuộc sống và cho cuộc sống hôm nay? “Sự sống đời đời” có là gia nghiệp của chúng ta không, hay chỉ là mục tiêu thứ yếu? Thế nhưng chướng ngại lớn nhất của chúng ta lại là bản năng “tham, sân, si” khiến chúng ta không dám thực hiện phương thế mà Chúa đề ra.
Lạy Chúa, danh vọng giàu sang đang là những điều hấp dẫn chúng con. Chúng lấp đầy tâm trí và ghì kéo tự do của chúng con, kìm hãm chúng con trước những giá trị cao thượng. Xin Chúa giúp chúng con biết mở lòng sống quảng đại với mọi người và trung thành theo Chúa bằng trái tim biết rung động, yêu thương. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét