Thánh Phanxicô Assisi là con trai của một thương gia buôn vải giàu có, Phanxicô luôn vận những bộ áo sang trọng nhất và tiêu tiền cách tự do. Phanxicô được bạn bè quý chuộng, vì ngài dành nhiều thời gian và tiền bạc để mở tiệc thết đãi các bạn… Sau một lần bị thương phải nằm điều trị tại bệnh viện. Khi sức khoẻ bình phục Phanxicô cố gắng tham gia chiến trận với hy vọng sẽ trở thành hiệp sĩ. Nhưng trên đường tới chiến trường, Phanxicô nghe tiếng Chúa nói hãy trở về quê nhà ở Assisi. Về lại quê hương Phanxicô Assisi đã nhận ra mình phung phí quá nhiều thời giờ, tiền của vào việc ăn chơi đàn đúm.
Để trở thành môn đệ đích thực của Chúa Giêsu, Phanxicô đã quyết tâm từ bỏ lối sống sa hoa, truỵ lạc, thay đổi cuộc đời bằng việc ăn chay cầu nguyện, hy sinh hãm mình, bố thí cho người nghèo. Có lần Phanxicô đã đổi bộ áo của mình để lấy bộ áo rách tơi tả của một người nghèo khó, Phanxicô Assisi thực sự cảm nghiệm cái nghèo cùng cực của người ấy. Phanxicô cũng chăm sóc những người bệnh phong trong một bệnh viện gần đó. Trong tác phẩm “người nghèo của Chúa” có một câu chuyện như sau: Một hôm bạn thân của Phanxicô đến một thành phố nhỏ, tình cờ gặp lại Phanxicô, anh ta mừng rỡ chạy đến ôm lấy ngài và hỏi: “Anh Phanxicô! Ai đã khiến anh ra nông nỗi này”? Phanxicô trả lời: “Chúa đã làm giúp tôi”. Anh bạn ngạc nhiên hỏi tiếp: “Bao nhiêu đồ dùng sang trọng của anh, bao nhiêu áo quần đẹp đẽ của anh, cả cái lông chim đỏ gắn trên mũ của anh thuở nào, sao mất hết cả rồi? và mấy chiếc nhẫn vàng trên tay anh nữa”? Phanxicô trả lời: “Satan đã cho tôi, tôi trả lại nó rồi”. Anh bạn đứng lặng người nhìn từ đầu đến chân Phanxicô, anh không thể tưởng tượng nổi, người bạn hào hoa phong nhã của anh ngày nào, bây giờ mũ không còn, dày dép cũng không, quần áo thì rách rưới, cảm xúc đến rơi lệ, anh hỏi: “Này anh Phanxicô, anh từ đâu đến”? Phanxicô trả lời: “Tôi từ một thế giới khác…”
Thánh Phanxicô Assisi đã thực hiện lời Chúa một cách triệt để. Ngài đã từ bỏ tất cả mọi sự: cha mẹ, quê hương, bạn bè, từ bỏ sự giàu sang phú quý, từ bỏ lối sống sa hoa, từ bỏ con đường dẫn đến danh vọng, địa vị để đi theo và làm môn đệ Chúa Giêsu.
Thứ tư 07/11/2018 - Tuần 31 TN
Lời Chúa : Lc 14,25 – 33
25 Khi ấy, có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ :
26 "Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. 27 Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được. Từ bỏ hết những gì mình có
28 "Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không ? 29 Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười mà bảo : 30 'Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng có sức làm cho xong việc.' 31 Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng ? 32 Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu hoà. 33 Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được."
Suy niệm :
Theo Chúa cũng lắm hạng người: có người đi theo Chúa, mong được bổng lộc; có người theo Chúa vì mục đích chính trị; có người theo Chúa mong được danh vọng địa vị. Ngay cả các tông đồ theo Chúa vẫn tranh dành địa vị, như hai anh em Giacôbê và Gioan xin được ngồi những chỗ cao trọng bên Chúa “Xin cho hai anh em chúng con, một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang” (Mc 10, 37). Có những người đi theo Chúa nhưng không muốn bỏ thứ gì, có người đi theo Chúa mà chỉ bỏ một phần, có người đi theo Chúa nhưng vẫn mang theo cái tôi của mình. Có những người thì chấp nhận bỏ quê hương, cha mẹ, bỏ tình cảm riêng tư, anh em bạn bè… để đi theo Chúa. Nhưng đi theo Chúa là để tìm danh vọng, tìm kiếm ô dù, tìm sự hưởng thụ, tìm kiếm tiền bạc và tiện nghi vật chất.
Có rất nhiều người đi theo Chúa, nhưng khi gặp khó khăn thử thách thì họ liền bỏ Chúa để quay trở về với cuộc sống thường nhật mà họ cho là bình yên: có người thì nhớ nhà, nhớ cha mẹ, vợ con, anh em, họ hàng, quê hương, làng xóm, nhớ bạn bè, nhớ đến các tiện nghi vật chất…, nhớ đến những cuộc vui, những bữa tiệc thâu đêm, những lần ngao du khắp đó đây, nhớ đến một thời vàng son của mình…
Hôm nay, Chúa nhắc lại cho chúng ta biết đi theo Chúa là phải từ bỏ cách tuyệt đối và dứt khoát: bỏ cha mẹ, gia đình, bạn bè, họ hàng, làng xóm, bỏ tiện nghi, tiền của vật chất, từ bỏ việc buôn gian bán lận, từ bỏ những gì nó gắn bó, nó thiết thân, quen thuộc với mình, từ bỏ những gì mình yêu thích, từ bỏ chính mình, từ bỏ những xu hướng chủ nghĩa cá nhân và từ bỏ cái tôi của mình. Không chỉ từ bỏ những thứ bên ngoài, mà còn phải từ bỏ cả những cái bên trong con người mình nữa: từ bỏ ý riêng; từ bỏ tư tưởng xấu xa; từ bỏ thứ tình cảm bất chính; từ bỏ thói quen xấu, ăn không nói có, ăn gian nói dối; từ bỏ lời nói nham hiểm, mỉa mai, cay độc, nịnh hót cấp trên (bề trên) để lấy điểm cho mình và làm hại người khác “trên đội dưới đạp”. Tóm lại chúng ta phải từ bỏ mọi sự, cả bên trong lẫn bên ngoài con người mình, từ bỏ những gì làm cản bước tiến của ta theo Chúa, ngay cả mạng sống của chúng ta nữa.
Lạy Chúa Giêsu trước khi con biết và yêu mến Ngài thì Ngài đã yêu con từ trước. Con cảm thấy thật khó trong hy sinh, từ bỏ, vác thập giá và hiến mạng sống con cho Chúa; nhưng Chúa đã nêu gương từ bỏ, hy sinh, vác thập giá và hiến mạng sống vì con. Chúa ơi, con thấy mình thật yếu đuối trong bước đường theo Chúa. Xin Chúa nên thần lực và sức mạnh của con. Vì Chúa là đá tảng con có thể vững tâm dựa vào khi gặp nguy nan thử thách. Xin ban cho con lòng mến yêu và ơn trung tín, Để con có thể theo Chúa đến tận cùng đến dưới chân thập tự. Và như Chúa, con dám can đảm hy sinh cả mạng sống vì Ngài. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét