Trong kí ức thời thơ ấu của tôi, tôi vẫn lưu giữ mãi hình ảnh vị tu sĩ là hàng xóm ở gần gia đình tôi. Thầy cũng đi tu như bao tu sĩ khác, thậm chí đời tu của thầy lặng lẽ, chẳng để lại dấu ấn gì đặc biệt đáng để người đời nhớ đến. Thầy về cùng Chúa khi tuổi đời còn rất trẻ vì căn bệnh ung thư. Thế nhưng, đối với tôi, người tu sĩ thầm lặng ấy có tâm hồn như một vị thánh! Tôi phát hiện ra điều đó khi được đọc cuốn nhật kí của thầy mà mẹ thầy vẫn luôn nâng niu cất giữ:
“Lạy Chúa, ước mơ của con đã từng là kiếm được thật nhiều tiền, đủ để mẹ và năm đứa em của con có được một cuộc sống đầy đủ hơn. Thế nhưng Chúa lại cho con thấy khuôn mặt của Chúa trên thập giá, thấy những cảnh đời éo le, thấy bao tâm hồn xa lạc tình yêu Chúa… Chúa ơi, Ngài muốn con làm gì? “Đi tu! Đúng rồi Chúa ơi! Con sẽ đi tu để phụng sự Chúa và phục vụ mọi người!”
“Chúa ơi! Con chẳng có khả năng gì để trở thành một tu sĩ tốt cả! Con không có trí thông minh hay tài ăn nói như các anh em khác để có thể nói về Chúa cho mọi người; tay chân con vụng về, chẳng làm nên được việc gì lớn lao; sức lực con có hạn, chẳng đủ thay đổi thế giới. Con đã muốn bỏ cuộc! Nhưng Chúa lại giao cho con công việc quét rác, làm vườn cho Hội dòng. Đúng rồi! Con vẫn có thể phụng sự Chúa và phục vụ anh em bằng những việc như thế!”
“Chúa ơi! Hôm nay con thực sự rất tức giận với người anh em của con. Đang lúc con giơ nắm đấm nhắm vào mặt anh ấy thì con lại thấy khuôn mặt ấy đã từ lúc nào được thay bằng khuôn mặt nhân hậu của Chúa. Con đang định làm gì vậy? Con đang định đánh Chúa sao?”…
“Chúa ơi! Lúc này thân xác con đau đớn khủng khiếp, nhưng lòng con lại ngọt ngào, bình an lạ thường. Con nhận ra con có anh em ở bên, con có Chúa ở bên, con thật hạnh phúc!”
Có lẽ con người ấy không thể làm được gì lớn lao hơn được nữa, vì chỉ có một điều lớn lao nhất cuộc đời mà Thầy đã đặt ra cho mình là theo Chúa thì Thầy đã làm được đến cùng. Hành trang mà vị tu sĩ ấy mang theo không phải là vật chất, của cải, cũng không phải là tài năng, trí tuệ…Thầy chỉ mang theo tình yêu, một tình yêu từ bỏ chính mình để chỉ còn thấy Chúa và tha nhân!
Ơn gọi của tôi bắt đầu từ những câu chuyện, những con người như thế. Tôi vẫn tin mỗi người được mời gọi theo Chúa bằng một cách thức riêng. Có lần, tôi mơ một giấc mơ rất lạ! Tôi mơ thấy Chúa đang vẽ một bức tranh. Chúa vẽ lên đó một bông hoa màu trắng rất đẹp. Nhưng kìa! Tay Chúa quệt một vệt mực lớn màu xám đen, Chúa vẽ một vũng bùn! Một vũng bùn lớn ngay dưới gốc bông hoa trắng muốt! Rồi theo dòng trôi của thời gian, bông hoa hút dưỡng chất từ vũng bùn, từ màu trắng, nó chuyển sang nhiều màu sắc rực rỡ một cách kì diệu, nó tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, còn vũng bùn đang chuyển dần dần thành một vùng nước trong! Liệu Chúa muốn tôi làm gì? Ngài muốn tôi làm bông hoa có khả năng biến những dơ bẩn của vũng bùn thành vẻ đẹp, thành hương thơm cho đời hay Ngài muốn tôi làm vũng bùn, hy sinh tất cả những gì mình có để nuôi dưỡng hương sắc cho bông hoa?
Thứ bảy 29/02/2020 - Sau lễ tro
Lời Chúa : Lc 5,27-32
Sau đó, Đức Giê-su đi ra và trông thấy một người thu thuế, tên là Lê-vi, đang ngồi ở trạm thu thuế. Người bảo ông: “Anh hãy theo tôi! ” Ông bỏ tất cả, đứng dậy đi theo Người.Ông Lê-vi làm tiệc lớn đãi Người tại nhà ông. Có đông đảo người thu thuế và những người khác cùng ăn với các ngài. Những người Pha-ri-sêu và những kinh sư thuộc nhóm của họ mới lẩm bẩm trách các môn đệ Đức Giê-su rằng: “Sao các ông lại ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi? ” Đức Giê-su đáp lại họ rằng: “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn.”
Câu chuyện ơn gọi của Lêvi lại một lần nữa khẳng định, Chúa Giêsu gọi ai thì Người không quan trọng đến thời điểm nào, lý lịch ra sao mà trên hết tất cả là Người nhìn thấy nơi ta có dám sẵn sàng bỏ hết tất cả để theo Chúa không?
Ngày hôm nay, nếu bạn đang ngồi nơi bàn giấy quyền cao lương hậu, đang vui thích với công việc đầy lợi nhuận… nếu Chúa gọi bạn bước theo ơn gọi tu trì, bạn có dám bỏ lại để theo Người không?
Khi phải lựa chọn giữa một bên là đức tin và lề luật Công Giáo và một bên là danh lợi vật chất, bạn có dám chọn Chúa không ? Hay là đành “bỏ đạo” để không mất chức…?
Ngày hôm nay, Chúa cũng đang mời gọi bạn làm tông đồ cho Chúa. Thế nhưng, bạn có đáp lại lời mời gọi của Chúa cách thành tâm, thiện chí hay không, dám từ bỏ không, hay còn đang vướng víu bởi những của cải vật chất làm cho tâm hồn tôi trở nên nặng trĩu trước lời kêu gọi?
Một số người được Chúa mời gọi khi còn niên thiếu, số khác được Chúa tỏ cho biết ơn gọi khi đã lớn khôn. Chúa dùng những đồng nghiệp, những liên hệ gia đình, hoặc các liên lạc xã hội để tỏ ra mục đích của Người. Chúa gọi thì không phân biệt quá khứ bạn là ai, nhưng chỉ thấy bạn từ lúc bạn bắt đầu bước theo. Cùng với ơn soi sáng cho bạn nhìn thấy ơn gọi, điều quan trọng là bạn không mặc cảm với quá khứ, mau mắn đáp trả, bỏ lại mọi sự và bước theo Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy chúng con biết học nơi Chúa với cái nhìn bao dung và không thành kiến với mọi người. Để chúng con không ngần ngại đến với những người tội lỗi và đem họ về với Chúa. Amen