Thứ Ba, 11 tháng 2, 2020

Lối sống cổ hủ


suthat-749374-1368292297_600x0.jpg


MỘT LỐI SỐNG CỔ HỦ

Anh à, em biết, chúng mình đã trải qua 5 năm gian khổ ở bên nhau, bao nhiêu khó khăn, thử thách. Em luôn trân trọng tất cả những giây phút ấy. Cuộc sống của em từ ngày lấy anh đã thay đổi hoàn toàn. Em không còn là cô gái nhu mì, nũng nịu với anh nữa. Em đã trở nên cứng rắn, mạnh mẽ và cam chịu hơn nhiều. Vì từ khi em làm dâu, vấp phải những điều tiếng và những đối xử của bố mẹ chồng và chồng, em càng hiểu ra, mình phải nghị lực, phải can đảm. Em cắn răng chịu đựng, nuốt nước mắt vào trong và chấp nhận.
     Trước đây em nghĩ, chỉ cần mình sống theo ý mình, thích làm gì mình thích là được, mặc kệ người khác. Nhưng có chồng, có mẹ chồng, em đã không thể làm được điều đó. Em làm gì cũng phải chịu sự điều khiển của anh, của mẹ. Em biết, anh thương em nhưng vì mẹ, chúng mình luôn xảy ra những xích mích không đáng có. Anh không đành lòng để em chịu cảnh khổ sở, nhưng cũng không để mẹ anh phải làm những việc trong nhà. Nên có lúc, em có bầu, em đau ốm, anh cũng mặc kệ , để em làm.
      Chỉ khi không có mẹ, anh lại ân cần, quan tâm em, lo lắng cho em rồi nói : trước mặt mẹ, anh phải làm vậy cho mẹ vui lòng, anh không muốn mẹ buồn vì bao nhiêu năm nay, mẹ đã buồn nhiều rồi. Em cười nhạt, bỏ qua tất cả mọi việc, chấp nhận cho gia đình yên ấm và cũng không muốn làm anh khó xử.
      Rồi, chúng mình có con. Mẹ muốn chăm cháu theo cách của mình trong khi em làm mẹ, lại không hề có quyền quyết định. Em muốn làm thế này, thì mẹ lại bảo em phải làm thế kia. Em muốn mình được chăm con, cho con đi chơi thì mẹ cấm đoán. Anh vì nghe lời mẹ nên hủy cả chuyến bay đi Đà Lạt của chúng mình, không hề hỏi ý kiến của em, mặc cho em hí hửng.
     Em khóc suốt bao nhiêu ngày thì anh bảo, chuyện cỏn con đã khóc thì chuyện to tát còn khóc cỡ nào. Có gì mà phải khóc, rằng, mẹ không thích thì thôi, làm vui lòng mẹ. Không có mẹ ở bên cạnh, anh cưng em, chiều em, khiến em vô cùng xúc động. Có mẹ rồi, em cảm thấy cuộc sống này đúng là, chỉ có mẹ và anh, em không có chỗ cho gia đình này.
      Anh sai em như sai người giúp việc. Ăn xong, dọn dẹp, gọt hoa quả, pha nước chè, cả nhà anh ngồi sum vầy, nói cười, xem tivi, chỉ mình em là hùng hục làm. Em mệt mỏi đến mức kiệt sức, anh cũng kệ em. Dù em bầu bí, anh cũng đâu quan tâm gì. Mẹ anh bảo, ngày trước mẹ bầu, mẹ tự làm mọi thứ, tự đi khám, không có ai đi cùng. Vì ba anh mất sớm, mẹ sinh anh ra không biết mặt ba. Thế nên mẹ càng nghĩ, những việc em làm chẳng là gì so với khó khăn của bà mẹ đơn thân. Đó anh ạ. Em buồn lắm, chán lắm. Anh coi mẹ là báu vật, còn em chẳng là gì của anh cả !

Anh ơi, em lấy chồng chứ không phải về làm giúp việc cho anh, cho gia đình mình. Em hiểu mẹ nên đã nín nhịn, đã cố gắng tất cả, nhưng anh nào có hiểu cho em. Anh có hiếu với mẹ nhưng phải nghĩ làm sao để vui vẻ cả đôi bên. Nếu anh chỉ sống theo lời mẹ, nhìn mẹ để làm thì anh lấy vợ làm gì. Người như anh đâu đủ tuổi để làm chồng, làm cha khi mà chỉ bám váy mẹ ? Em chán nản lắm rồi. Em phải li hôn thôi!
     Chắc anh nghĩ, ngay đến việc ly hôn, em cũng sẽ không bao giờ dám, đúng không ? Vì đứa con gái như em nào dám làm điều gì ? Em sợ hãi, em dại dột, em nhu nhược đến mức ấy cơ mà… Nhưng em lại dám viết đơn ly hôn, đặt trước mặt anh và mẹ, xin phép mẹ cho chúng mình bỏ nhau, em về nhà ngoại…/ Thật xót xa…/
       Anh không kí, không phải vì anh yêu em, còn muốn em ở bên cạnh… Ánh mắt anh liếc sang phía mẹ, thấy mẹ gật đầu… anh lập tức kí, không rơi một giọt nước mắt. Còn em, cổ họng nghẹn đắng, nuốt đau thương vào trong lòng. Cuối cùng thì, việc ly hôn cũng là do… mẹ chồng em quyết, phải không anh? Thật đớn hèn, đàn ông như anh, bao giờ mới trưởng thành ?

Thứ ba 11/02/2020
Lễ Đức Mẹ Lộ Đức
Lời Chúa : Mc 7,1-13

1 Khi ấy, có những người Pha-ri-sêu và một số kinh sư tụ họp quanh Đức Giê-su. Họ là những người từ Giê-ru-sa-lem đến. 2 Họ thấy vài môn đệ của Người dùng bữa mà tay còn ô uế, nghĩa là chưa rửa. 3 Thật vậy, người Pha-ri-sêu cũng như mọi người Do-thái đều nắm giữ truyền thống của tiền nhân : họ không ăn gì, khi chưa rửa tay cẩn thận ; 4 thức gì mua ngoài chợ về, cũng phải rảy nước đã rồi mới ăn ; họ còn giữ nhiều tập tục khác nữa như rửa chén bát, bình lọ và các đồ đồng. 5 Vậy, người Pha-ri-sêu và kinh sư hỏi Đức Giê-su : “Sao các môn đệ của ông không theo truyền thống của tiền nhân, cứ để tay ô uế mà dùng bữa ?” 6 Người trả lời họ: “Ngôn sứ I-sai-a thật đã nói tiên tri rất đúng về các ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng : Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta. 7 Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì giáo lý chúng giảng dạy chỉ là giới luật phàm nhân. 8 Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa, mà duy trì truyền thống của người phàm.” 9 Người còn nói : “Các ông thật khéo coi thường điều răn của Thiên Chúa, để nắm giữ truyền thống của các ông. 10 Quả thế, ông Mô-sê đã dạy rằng : ‘Ngươi hãy thờ cha kính mẹ’ và ‘kẻ nào nguyền rủa cha mẹ, thì phải bị xử tử !’ 11 Còn các ông, các ông lại bảo : ‘Người nào nói với cha với mẹ rằng : những gì con có để giúp cha mẹ đều là ‘co-ban’ nghĩa là lễ phẩm đã dâng cho Chúa’ rồi, 12 và các ông không để cho người ấy làm gì để giúp cha mẹ nữa. 13 Thế là các ông lấy truyền thống các ông đã truyền lại cho nhau mà huỷ bỏ lời Thiên Chúa. Các ông còn làm nhiều điều khác giống như vậy nữa !”

Suy niệm :
Đáng tiếc là khi tập trung vào chuyện sạch sẽ bên ngoài, người Pharisêu có nguy cơ bỏ rơi hay lơ là chuyện trong sạch nơi trái tim. Đây mới là điều quan trọng mà Đức Giê su muốn nhấn mạnh.
Theo truyền thống hội đường Do Thái, có cả thảy 613 điều răn,365 điều cấm làm và 248 điều phải làm. Cả một rừng điều răn này chi phối toàn bộ đời sống của người Do thái giáo.
Người Pharisêu cho rằng sự thánh thiện nằm ở chỗ chu toàn hết mọi luật này.
Còn Đức Giêsu coi sự thánh thiện nằm ở sâu nơi trái tim thuộc trọn về Chúa.

Lạy Chúa,xin cho con quả tim của Chúa.
Xin cho con đừng khép lại trên chính mình, nhưng xin cho quả tim con quảng đại như Chúa vươn lên cao, vượt mọi tình cảm tầm thường để mặc lấy tâm tình bao dung tha thứ.
Xin cho con vượt qua mọi hờn oán nhỏ nhen, mọi trả thù ti tiện.
Xin cho con cứ luôn bình an, trong sáng, không một biến cố nào làm xáo trộn, không một đam mê nào khuấy động hồn con.
Xin cho con đừng quá vui khi thành công, cũng đừng quá bối rối khi gặp lời chỉ trích.
Xin cho quả tim con đủ lớn để yêu người con không ưa.
Xin cho vòng tay con luôn rộng mở để có thể ôm cả những người thù ghét con. Amen.

Không có nhận xét nào: