Từ bác sĩ Phật giáo trở thành Linh mục
Linh mục Augustinô Nguyễn Viết Chung nguyên là một bác sĩ Phật giáo, chuyên môn về Da Liễu. Khi lên 18 tuổi, nhân đọc một bài báo nói về cái chết của Ðức Cha Jean Cassaigne tại trại phong Di-Linh, cậu Chung cảm thấy cuộc sống đó quá tốt đẹp và vô tình Ðức Cha Jean Cassaigne đã trở thành thần tượng của cậu. Khi nhắc lại đoạn đời đó, cha Chung cho biết là ngài được rao giảng Tin Mừng bằng đời sống, chứ không phải bằng lời nói. Từ đó cậu Chung có ý nguyện học làm bác sĩ để phục vụ bệnh nhân phong như Ðức Cha Jean Cassaigne.Khi bắt đầu học năm thứ nhất Y khoa, nhân dịp tham dự Thánh Lễ khai khóa của Linh mục Giáo sư bác sĩ Lischenberg, cậu Chung nhận thấy con người khoa học uyên bác của Giáo sư Lischenberg đã biến thành một Linh mục khả kính, trang nghiêm siêu thoát, chìm đắm trong cõi phúc lạc thần thiêng. Ơn gọi làm Linh mục của cha Chung đã chớm nở từ đó.
Khi bác sĩ Chung phục vụ tại trại phong Bến Sắn, Dì Hai Loan thuộc Tu Hội Nữ Tử Bác Ái là Phó Giám Ðốc. Dì là người đã phục vụ ở đây gần 17 năm, bất ngờ ngã bệnh ung thư và mất đi sau mấy tháng. Khi Dì hấp hối, bác sĩ Chung đang sửa soạn để đi với bác sĩ Quang, bác sĩ Bích Vân lên trại phong Di-Linh khám mắt cho bệnh nhân. Vì xe chưa tới, bác sĩ Chung tiếc nuối những giây phút cuối cùng còn lại với Dì Hai Loan nên đã trở lại giường bệnh của Dì. Lúc đó Dì Hai Loan mở mắt ra, nhìn bác sĩ và đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì. Dì Mười hiểu được, liền nói: “Chung, Dì Hai Loan nói, tại sao chưa đi?”
Khi kể lại kỷ niệm nầy cho tôi, cha Chung đã dùng những ngón tay phải chỉ vào cánh tay trái và cho biết lúc đó cha cảm thấy bị rởn da gà lên. Sau đó, bác sĩ Chung về dự tang lễ của Dì Hai Loan và đã quyết định theo Đạo. Một năm sau nữa bác sĩ đã vào tu ở Tu Hội Truyền Giáo Thánh Vinh Sơn và đã nhận lãnh Thánh chức Linh mục.
Em bé này đã được Linh mục Chung giúp nuôi ăn từ lúc 4 tháng và đến tháng 12/2013 bé đã 13 tháng tuổi. Tật sứt môi của bé đã được vá nhưng tật ‘hở hàm ếch’ thì chưa vá được vì bé chưa đủ 10 kg. (Credit: ABC)
Ba vị đã tác động mạnh mẽ trên Ơn Gọi của cha Chung là Giám mục Jean Cassaigne, Linh mục Lischenberg và Dì Hai Loan. Cả ba cùng có một mẫu số chung – như lời cha Chung – đó là họ đã rao giảng Tin Mừng cho cha bằng cuộc sống chứ không phải bằng lời nói!
Nguyện ước của cha Chung là được phục vụ bệnh nhân phong và bịnh nhân Aids rồi cuối cùng ngã bệnh giữa những bệnh nhân mà cha yêu thương phục vụ, đúng như Lời Chúa Kitô đã phán dạy: “Không có Tình Yêu nào cao trọng cho bằng hy sinh mạng sống mình vì kẻ mình yêu!” (x Ga 15,13).
NHỮNG TRỞ NGẠI VỀ PHÍA GIA ÐÌNH
Ðáp câu hỏi của tôi là trên con đường theo Chúa, có những trở ngại lớn lao nào về phía gia đình không? Cha cho biết gia đình của cha là một gia đình nghèo. Ðời sống gia đình thường xảy ra cảnh “cơm không lành, canh không ngọt”. Ðiều đó đã ảnh hưởng cha từ thuở thiếu thời nên cha đã có ý định đi tu vì nhận thấy đời sống gia đình không mang lại hạnh phúc.
Khi làm bác sĩ, trong hai năm đầu cha đã hành nghề để có thể trả nợ cho gia đình. Trong những năm kế tiếp, cha đã giúp đỡ những người em ăn học và hiện có một em trai là bác sĩ chuyên môn về phổi. Người em nầy đã thay thế cha phụng dưỡng hai cụ thân sinh. Khi còn là tu sĩ, chưa được thụ phong Linh mục, một ngày kia được tin cụ thân sinh bệnh, cha đi xe đạp về thăm. Vừa vào nhà, cụ thân sinh liền quở trách cha là một người “không biết nhục”. Theo lời cụ, các bạn bè của cha đều đi xe hơi, xây nhà lầu hai ba tầng cho bố mẹ ở. Còn cha, cha lại đạp chiếc xe đạp cọc cạch về thăm nhà!
Trước đây khi cha ngõ ý với cụ bà là muốn đi tu thì cụ bà rất vui, vì tưởng cha tu theo Phật giáo. Nhưng khi biết cha sẽ tu theo Công Giáo thì cụ bà giữ im lặng.
Sau khi được thụ phong Linh mục vài ba hôm, cha về thăm gia đình. Mới bước vào nhà, cụ bà cất tiếng nói: “Mẹ có điều nầy muốn nói với con.” Cha vội kéo ghế mời cụ bà ngồi rồi nói: “Thưa mẹ, xin mẹ cứ nói, con xin nghe.” Bấy giờ cụ bà đáp: “Mẹ muốn nói với con điều nầy là Đạo mẹ, mẹ giữ, Đạo con, con giữ.” Cha liền thưa: “Xin mẹ cứ giữ Đạo của Mẹ. Con không bao giờ dám có ý nghĩ là sẽ khuyên bảo Mẹ theo Đạo của con.”
NHỮNG THỬ THÁCH TRÊN HÀNH TRÌNH TU TRÌ
Ðáp câu hỏi của tôi là trong thời gian đi tu cũng như làm Linh mục, có lúc nào cha cảm thấy những thử thách quá lớn và nảy sinh ý định muốn bỏ cuộc? Cha đăm chiêu nhìn tôi một phút rồi chậm rãi trả lời: “Thật ra ở giai đoạn nào trong đời sống tu trì cũng đều có những cám dỗ riêng: từ Nhà tập đến Khấn tạm rồi Khấn trọn đời và làm Linh mục. Nhưng nếu tu sĩ biết tuân giữ ba lời khấn là Vâng Lời, Khiết Tịnh và Khó Nghèo, đọc kinh Nhật Tụng, suy gẫm Phúc Âm thì sẽ vượt qua những cơn cám dỗ.”
Cha Bác sĩ Chung, đã về với Chúa hưởng vinh phúc quê Trời sau những ngày tận tụy phục vụ hết mình cho các bệnh nhân. Nhưng các việc làm của Cha và nhất là Cha đã đánh đổi tất cả mọi vinh hoa phú quý, bị gia đình chê trách, chịu mang tiếng xấu... để theo Chúa trong đời sống dâng hiến thì mãi mãi còn lại trong tâm hồn mọi người và trong sử xanh của người theo Chúa Giê su. Vậy mới hay "viên đá người thợ xây loại bỏ đã trở nên tảng đá góc tường".Xin mời bạn cùng đọc đoạn Tin Mừng sau đây :
Thứ hai 05/6/2017 - Tuần 9 TN
Tin Mừng :Mc 12, 1-12
Đức Giêsu bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng:“Có người kia trồng được một vườn nho; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. Đến mùa, ông sau một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục. Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sau nhiều người khác : kẻ thì họ đánh, người thì họ giết. Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu : người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ ; ông nói :“ Chúng sẽ nể con ta”. Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau: “Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta”. Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vườn nho. Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác. Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao ?
Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ, lại trở nên tảng đá góc tường.
Đó chính là công trình của Chúa,
Công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta !
Họ tìm cách bắt Đức Giêsu, nhưng lại sợ dân chúng ;quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.
Thiên Chúa dùng những cách thức khác nhau để thanh luyện và hướng dẫn dân riêng, làm cho họ trở nên sẵn sàng đón nhận Đấng Cứu Thế và đồng thời trở nên gương mẫu cho các dân tộc khác trong việc phát huy công lý, tinh thần trách nhiệm và tình huynh đệ. Đó là hoa lợi mà họ có nhiệm vụ dâng cho Chúa. Nhưng thực tế không được như vậy, vì họ đã đối xử bất công và giết chết những người được Thiên Chúa sai đến nhắc cho họ về món nợ hoa lợi này. Và thậm chí họ còn ra tay với cả con ông chủ nữa. Nhưng có một điều hoàn toàn bất ngờ: Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta. Lòng thương xót của Chúa thì lớn hơn tội ác của con người. Nhìn một cách nào đó thì chính tội lỗi của con người lại là cái cớ, là cơ hội để lòng thương xót của Chúa thực thi những điều kỳ diệu trước mắt chúng ta.
Nếu chúng ta thấy mình tội lỗi, thì có nghĩa là chúng ta cần tín nhiệm vào lòng Chúa xót thương và chúng ta sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.
Lạy Chúa Giêsu, ngày nay khi chúng con đọc Tin Mừng, chúng con không ít lần đã buột miệng kêu trách người Do Thái xưa : Sao không tin Chúa? Sao lại đối xử với Chúa như vậy? Nhưng chúng con cũng đâu thua kém gì họ. Với những chứng từ sống động của các tông đồ, nhưng trang kinh thánh dẫn chứng rành rành, những cái chết của các vị Thánh Tử Đạo... để làm chứng về một Thiên Chúa, vậy mà chúng con vẫn cứng lòng, vẫn làm ngơ trước lời mời gọi của Chúa qua Lời Chúa, qua các Bí Tích. Thậm chí đôi lần chúng con đã bách hại các tôi tớ của Chúa khi không cộng tác với các vị chủ chăn trong công việc mục vụ, chê bai, nói hành nói xấu vu oan cáo vạ....Chúng con thành tăm xin lỗi Chúa và xin Chúa giúp chúng con sống là một Kitô hữu ngày càng tốt đẹp hơn Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét