Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Sống hôm nay, hy vọng ngày mai

Kết quả hình ảnh cho sự sống đời sau


18 tuổi. Tôi khát khao nhìn cánh cổng đại học. 20 tuổi. Tôi nhận ra nó không đẹp như tôi tưởng, đây là bậc thang phải đi thật cẩn thận cho tương lai sau này. 22 tuổi. Tốt nghiệp ra trường rồi, đối mặt với thực tế, có lẽ tôi sẽ rất nhớ quãng thời gian ấy.

Khi lên đại học, mọi thứ mở ra, tôi lao vào khám phá, những trải nghiệm thật mới mẻ khiến tôi tò mò, thích thú. Lớn hơn một chút, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, tôi bắt đầu trở nên “lười biếng”. “Lười” ở đây thực ra cũng có thể coi là một loại trưởng thành, không còn cái tính nông nổi, bốc đồng, ham vui nhưng có lẽ tôi đã giảm đi cái nhiệt huyết như ngày ấy, nhiệt huyết tuổi trẻ ai cũng từng trải qua, tôi cũng đang để nó trôi đi. Thực ra quá khứ xấu hay đẹp sau này nhìn lại chúng ta đều à lên thì ra ngày xưa mình như vậy đấy. Thường thì chúng ta không để ý đến hiện tại nhiều bởi vì hiện tại ta còn bận nhớ lại những tiếc nuối đã qua.

Tôi có một thói quen hay cất, giữ lại đồ vật linh tinh, thực ra là hay để đâu quên đấy. Cũng không phải cái gì quá to tát hay ý nghĩa mà chỉ đơn giản lười phải vứt đi, cứ để đấy, cuối cùng trở thành tiếc nuối không bỏ được. Lật lại quyển album ảnh ngày xưa, cái hồi mà người ta còn gọi là “trẻ trâu” đấy, nhìn mình vừa xấu vừa buồn cười, tôi không dám để ai nhìn. Mẹ tôi nói phải cất cho cẩn thận, khi bằng tuổi mẹ ai còn để ý đến xấu đẹp, chúng sẽ thành những kỉ niệm mà có đánh đổi bằng tiền cũng không lấy lại được. Tôi hiểu chứ, ảnh cưới của bố mẹ bây giờ cũng chỉ còn một hai tấm đen trắng cũ kĩ đã ố vàng theo thời gian, lấy đâu ra album ảnh cưới đóng bìa cứng to đẹp như bây giờ. Thực tế tôi cũng không phải người biết trân trọng hiện tại cho lắm, bởi trước đó cũng đã bỏ lỡ nhiều điều đáng tiếc. Nhưng tôi hiểu thời gian không chờ đợi bất cứ một ai, trên đời này làm gì có nếu như…làm gì có giá như…những gì đã qua đi đều không bao giờ lấy lại được nữa.

Chúng ta cũng không thể biết hết được mình đã bỏ lỡ điều gì ở quá khứ hay tương lai chuyện gì sẽ đến. Vậy nên suy nghĩ phóng khoáng đi một chút tâm hồn ta sẽ thư thái đi rất nhiều. Tôi không có ý nói chúng ta nên dừng suy nghĩ, như vậy thì sẽ trở thành kẻ không biết nghĩ. Mỗi một người đều có cuộc sống của mình, có vô vàn điều cần lo nghĩ cho tương lai, nhưng nên hướng đến sự lạc quan chứ không phải bi quan. Người ta nói người ngốc có hạnh phúc của người ngốc vì thế, mấy ai trên đời được vô lo vô nghĩ đâu. Người sống lạc quan bao giờ cũng là người hạnh phúc nhất mà cách đơn giản để hạnh phúc chính là trân trọng những gì mình đang có.

Mọi thứ đã qua đều là những bài học ta cần rút được kinh nghiệm từ quá khứ. Hôm nay chúng ta đang sống trong hiện tại vậy nên hãy sống thật với mình, tương lai có ra sao thì cũng là kết quả của hành trình ta đã sống, đã thực hiện, đã gieo vãi. "Gieo trong đau thương sẽ gặt trong vui mừng". Xin mời bạn đọc đoạn Lời Chúa sau đây :

Thứ tư 07/6/2017 - Tuần 9 TN
Tin Mừng: Mc 12, 18-27

Khi ấy, có ít người phái Sađốc đến cùng Chúa Giêsu; phái này không tin có sự sống lại và họ hỏi Người rằng: "Thưa Thầy, luật Môsê đã truyền cho chúng tôi thế này: Nếu ai có anh em chết đi, để lại một người vợ không con, thì hãy cưới lấy người vợ góa đó để gây dòng dõi cho anh em mình. Vậy có bảy anh em: người thứ nhất cưới vợ rồi chết không con. Người thứ hai lấy người vợ góa và cũng chết không con, và người thứ ba cũng vậy, và cả bảy người không ai có con. Sau cùng người đàn bà ấy cũng chết. Vậy ngày sống lại, khi họ cùng sống lại, thì người đàn bà đó sẽ là vợ của người nào? Vì cả bảy anh em đã cưới người đó làm vợ". Chúa Giêsu trả lời rằng: "Các ông không hiểu biết Kinh Thánh, cũng chẳng hiểu biết quyền phép của Thiên Chúa, như vậy các ông chẳng lầm lắm sao? Bởi khi người chết sống lại, thì không lấy vợ lấy chồng, nhưng sống như các thiên thần ở trên trời. Còn về sự kẻ chết sống lại, nào các ông đã chẳng đọc trong sách Môsê chỗ nói về bụi gai, lời Thiên Chúa phán cùng Môsê rằng: "Ta là Chúa Abraham, Chúa Isaac và Chúa Giacóp". Người không phải là Thiên Chúa kẻ chết, mà là Thiên Chúa kẻ sống. Vậy các ông thật lầm lạc".


Khi được hỏi về cuộc sống mai hậu,
Đức Khổng Tử đã trả lời đại khái như sau:
chuyện đời này còn chưa nắm hết, nói gì đến chuyện đời sau.
Nhưng chuyện đời sau vẫn là thao thức muôn thuở của con người.
Con người muốn biết sau cuộc sống ngắn ngủi này, mình sẽ đi về đâu.
Đi mà không rõ đích đến thì sẽ đi lông bông vô định.
Tiếc là có người đã tin rằng chẳng có gì sau cái chết!
Nhóm Xađốc cũng thuộc hạng người trên.

Họ là những tư tế Do thái giáo bảo thủ, không chấp nhận các ý tưởng mới
như chuyện người chết sống lại hay sự hiện hữu của các thiên thần. 
Đức Giêsu đã nặng lời chê các tư tế trong nhóm này (c. 24).

Họ đã hiểu cuộc sống đời sau như một thứ kéo dài cuộc sống hiện tại,
nơi đó người ta vẫn cưới vợ, lấy chồng, vẫn sinh con đẻ cái.
Đức Giêsu cho thấy một bộ mặt khác hẳn của đời sau.
Người được sống lại là người bước vào cuộc sống hoàn toàn mới.
Họ sống “như các thiên thần trên trời” (c. 25),
nghĩa là sống trọn vẹn cho việc phụng sự Thiên Chúa,
với một thân xác đã được biến đổi nên giống thân xác Đấng phục sinh.
Nhưng đừng hiểu thiên đàng là nơi mất đi sự ấm áp của tình người.
“Hôm nay anh sẽ được ở với tôi trên thiên đàng” (Lc 23, 43).“Thầy đi dọn chỗ cho anh em, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Ga 14,3).

Tình yêu với Thầy Giêsu và những mối dây thân ái giữa người với người,
chẳng có gì bị phá vỡ, nhưng trở nên hoàn hảo vững bền.
Người ta sẽ không cưới hỏi hay sinh con,
nhưng tình nghĩa vợ chồng được nâng lên một bình diện mới.
Đức Giêsu trưng dẫn sách Xuất hành để minh chứng có sự sống lại.
Thiên Chúa nhận mình là Thiên Chúa của các tổ phụ Ítraen (Xh 3,15).
Mà người Do thái tin là Ngài không gắn mình với các anh hùng đã chết.
Vậy Abraham, Ixaác và Giacóp phải là những người đang sống,
nghĩa là những người đã chết và đã được phục sinh.
Chúng ta tuyên xưng có sự sống đời sau qua kinh Tin Kính.
Nhưng sống niềm tin ấy giữa thế giới vật chất và vô tín là điều không dễ.

Tâm tình :
Lạy Chúa Giê su, bình thường khi nhìn về tương lai, chúng con cảm thấy rất mù mịt như thể đi trong đám sương mù dày đặc. Không thể hiểu cũng không thể đoán trước được cuộc đời mình sẽ ra sao khi từ bỏ thế gian. Chúng con chỉ còn biết tin vào Lời Chúa đã hứa như là ngọn đèn soi sáng giữa đêm thâu. Xin cho chúng con khi mải mê sống giữa trần thế, đắm chìm trong nỗi vất vả lo toan, nhưng lòng vẫn hướng về đời sau, nơi Chúa đã hứa đón chúng con về chung hưởng vinh phúc với Ngài .Amen




Không có nhận xét nào: