Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

Đồng lương yêu thương

Kết quả hình ảnh cho suy niệm tin mừng Mt 20,1-16a



Ăn trộm chiếc bánh mì trong cơn mưa, cậu bé nghèo để lại biết bao suy ngẫm cho đời
Người ta ở đời thường lóa mắt trước vàng bạc, cúi đầu trước quyền thế, mê lạc trong tình cảm nhưng những điều ấy không mang lại hạnh phúc và giá trị sống đích thực. 

...Lặng lẽ bước đi trên con phố mưa rơi rả rích, những suy nghĩ rối ren trong tôi không sao thoát khỏi ràng buộc về tiền tài, danh vọng và tình cảm… Bỗng một cái bóng vụt nhanh như chớp qua trước mặt, cắt ngang những dòng suy nghĩ, sau đó nghe đâu người nào đó hô “ăn cướp, ăn cướp”. Tôi chỉ kịp thấy cái bóng vút qua rồi lao vào một con hẻm nhỏ, người đuổi theo bên kia đường chắc thấy trời mưa to quá nên không đuổi theo nữa, có lẽ món đồ mà ông ấy bị cướp cũng không giá trị lắm. Cảm giác tò mò chợt xuất hiện, tôi đi đến con hẻm phía trước, một cậu nhóc ăn mặc rách rưới đang lúi húi làm gì đó trong góc nhỏ. Bước lại gần hơn, nhìn kỹ mới thấy thân hình gầy gò ướt đẫm của cậu bé đang run lên cầm cập, tim tôi thắt lại: “Đáng thương quá!”.
Nhận ra có người ở đằng sau, cậu bé quay đầu lại, ngước lên nhìn tôi rồi nhìn chiếc ô tôi đang che trên người em, ánh mắt run sợ của cậu bé tan biến thay vào đó là biết ơn và an tâm. Bỗng có một tiếng kêu lạ, quay sang tôi trông thấy một chú cún con bị xích vào cánh cửa sắt phía sau cậu bé. Xem như không có sự tồn tại của tôi, cậu bé bẻ từng miếng bánh mì rồi cho chú cún ăn, còn tôi thì cứ đứng chôn chặt chân ở đó che ô mà chẳng suy nghĩ gì. Bằng cái giọng thản nhiên, cậu bé bắt chuyện: “Vừa nãy cháu không định ăn trộm bánh mì, nhưng vì con chó này đói quá rồi. Mà cháu sợ nó sẽ chết nên mới làm vậy”. Nói rồi cậu mở chiếc túi nhỏ đeo ngang hông ra cho tôi xem, trong đó có một tập vé số được bọc kĩ trong bao nilon trong suốt: “Đây, cháu sẽ đền cho ông chủ tiệm bánh mì hai tờ vé số”. Tôi bật cười thành tiếng, nghĩ thầm: “Thằng bé đáng yêu quá!”, nhìn đôi bàn tay cậu bé đang run lên, tôi hỏi: “Cháu có đói không?” “Dạ có”, cậu bé trả lời. “Tại sao cháu không trộm bánh mì để ăn mà lại cho chú chó?”, tôi thắc mắc hỏi.Cậu bé đáp: “Nếu nó không được ăn, nó sẽ chết mất. Còn cháu không có gì ăn vẫn còn sống thêm được. Với lại cháu có cách tìm được thức ăn, nhưng nó thì không có cách gì cả. Nó rất đáng thương!” 
Nghe xong câu trả lời, tôi lặng người đi… Một cảm giác hổ thẹn dâng lên làm tôi nghẹn lại, làm thế nào mà cậu bé bán vé số nghèo lại vẫn còn biết nghĩ cho một con chó không chủ sắp chết đói? Còn tôi, thì đang ở đây bực dọc về mấy chuyện không được như ý mình. Giật mình nhận ra mình cũng như bao người, cũng ích kỷ và chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, có chăng thì nó cất giấu kỹ hơn nên người ta khó nhận thấy. Vậy mà trước giờ, tôi vẫn luôn tự cho rằng mình là thằng đàn ông biết điều, biết suy nghĩ và trí óc hơn người… Cuộc sống này còn biết bao điều tốt đẹp nên làm tại sao tôi không chọn, lại cứ tự mua khổ não vào tâm mình??? Bỗng nghe tiếng gọi: “Chú ơi, chú sao thế ạ?” Thôi suy nghĩ miên man, quay sang nhìn cậu bé cùng nụ cười trên môi, tôi nói: “Cháu thật sự là một anh hùng”.
Cậu bé ngơ ngác không hiểu gì, tôi chỉ cười, hỏi mua vài tờ vé số và bảo cậu bé hãy đem số tiền này trả cho ông lão bán bánh mì còn tôi sẽ tìm cách tháo xích cứu giúp chú cún nhỏ. Cậu bé khóc, cảm ơn tôi đến mức líu lưỡi rồi lại chạy vụt đi trong màn mưa, thi thoảng xoay người lại nhìn tôi cười. Tháo được xích thì trời cũng nhá nhem tối, tôi cùng anh bạn nhỏ lững thững đi về dưới ánh đèn leo lắt trong con ngõ nhỏ. Không còn gặp lại cậu bé bán vé số thủa nào, nhưng mỗi lần nghĩ đến em tôi thấy lòng mình thanh thản. Nhờ cuộc gặp gỡ bất ngờ trong chiều mưa năm ấy, tôi đã thay đổi cái nhìn về cuộc sống và con người, không còn oán hận, trách móc hay chán nản những người xung quanh mình. Cảm ơn em đã cho tôi hiểu thế nào là yêu thương chân thành, là lòng người rộng mở. Vậy mới biết thiện niệm có sức mạnh thật lớn lao, bởi nó có thể cảm động được nhân tâm, xóa tan mọi hận thù và biến con người ta trở nên thật vĩ đại.
(Tin nhanh Việt Nam ra thế giới vietbao.vn)

Cậu bé trong câu chuyện trên đây dạy ta một bài học : Quên mình, yêu thương kẻ khốn khổ nghèo nàn. Điều mà ta sẽ được nghe trong đoạn Tin Mừng về lòng Chúa xót thương qua dụ ngôn sau đây, mời Bạn cùng đọc :

Chúa nhật 24/9/2017 - Tuần 25 TN
Lời Chúa : Mt 20, 1-16a

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy. Ðến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: "Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng: "Vì không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta".
Ðến chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết." Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng.
Tới phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn, nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. Ðang khi lãnh liền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao"? Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: "Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng sao?" Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".

Bài Tin Mừng hôm nay mở rộng thêm về chân dung của Thiên Chúa không chỉ là Đấng phân xử công bằng, mà còn là Đấng quảng đại, tốt lành và giàu lòng xót thương.
       Dụ ngôn cho chúng ta biết ông chủ không hề đối xử bất công đối với những người thợ làm từ tảng sáng vì ông đã trả cho họ đúng như đã thỏa thuận ban đầu. Câu cuối cùng của dụ ngôn đã làm nổi lời giáo huấn mà Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta : “Tôi muốn cho người làm cuối này như tôi cho anh. Chẳng lẽ tôi không được phép làm điều tôi muốn với tài sản của tôi sao?” Đó là nội dụng chính yếu nói lên tấm lòng quảng đại của Thiên Chúa dành cho con người.
        Tấm lòng thương xót của Thiên Chúa còn thể hiện qua việc Ngài chờ đợi con người. Tại sao ông chủ lại phải mất công hàng giờ ra chợ tìm kiếm những con người đang đứng chờ vất vưởng ngoài ấy để gọi vào làm vườn nho? Cũng như tại sao người cha nhân hậu lại phải mỏi mòn chờ đợi đứa con hoang đàng trở về, để khi nó vừa về đến thì vội vàng chạy ra ôm chầm lấy nó. Tất cả là vì tình thương. Tất cả là ở lòng quảng đại bao la của Thiên Chúa muốn ban ơn cứu độ cho con người. Bởi thế con người đừng thất vọng vì nghĩ rằng mình không còn cơ hội để quay về làm hòa với Thiên Chúa. Cũng đừng chán nản vì đứng cả ngày ngoài chợ mà chưa có ai mời vào làm vườn nho Nước Trời. Sẽ có lúc Thiên Chúa sẽ đến và ban tặng ân phúc cho bạn mà bạn không thể ngờ. Thiên Chúa là thế, Ngài là Đấng nhân hậu và lòng nhân hậu ấy vẫn hằng sẵn sàng chờ đợi cho đến phút cuối cùng của cuộc đời chúng ta.

Lạy Chúa Giêsu, Ngài là Đấng nhân hậu và xót thương vô cùng. Lòng nhân hậu và xót thương ấy được thể hiện nơi những người tưởng chừng như không còn một cơ hội sống nào. Xin cho chúng con cảm nhận được tình thương và lòng nhân hậu ấy qua từng biến cố của cuộc đời chúng con. Để chúng con không bao giờ thất vọng, nản chí vì những yếu đuối, lỗi lầm và bất xứng của mình. Nhưng không vì thế mà để chúng con quên đi sự ăn năn, hối lỗi và quyết tâm làm mới lại cuộc đời.
Xin Chúa cho chúng con cũng biết cộng tác vào công việc làm vườn nho của Chúa bằng chính khả năng và hoàn cảnh sống của mỗi người chúng con. Để khi chiều về chúng con cũng sẽ được lãnh phần thưởng là vinh phúc Nước Trời mà Chúa sẽ trao cho những nỗ lực vất vả của chúng con. Amen

Không có nhận xét nào: