Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, sống trong chế độ bao cấp và bố mẹ đều thuộc thế hệ cũ không được học hành nhiều. May mắn là bố tôi còn tạm biết đọc và biết viết. Bao đời nay, họ hàng gia đình tôi đều gốc quê mùa ảnh hưởng đậm nét văn hóa của Nho giáo Khổng tử "tam tòng tứ đức,” trọng nam khinh nữ, thờ thần tượng, cúng ông bà tổ tiên..
Tôi và bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa, từ nhỏ đã phải chứng kiến cảnh lo âu của bố mẹ tôi vì thiếu cơm áo gạo tiền. Bố mẹ tôi phải đi làm kinh tế kiếm sống. Khi tôi mới 8 tuổi, mấy chị em tôi đã phải sống tự lập, bữa ăn bữa nhịn, sống sót đến khi xóa bỏ bao cấp là đã khá giả hơn là đã có cơm no áo ấm. Tôi là con út trong gia đình nên đã may mắn hơn anh chị tôi là được học hết lớp 12. Sau đó, làm đủ mọi nghề kiếm sống nhưng cuộc sống vẫn long đong lận đận, rồi tôi lập gia đình, sinh được 1 cháu trai. Dù vậy, với những bạo lực gia đình mà tôi phải chịu đựng, chúng tôi chia tay nhau. Cái nghèo hèn và khổ cực vẫn cứ đeo bám tôi. Điều đáng buồn là tôi luôn bị ám ảnh bởi quá khứ chua cay và tổn thương trầm trọng… Trong tôi không còn tồn tại niềm tin cuôc sống nữa, mà chỉ là một cái xác không hồn. Sống trong nước mắt lo âu và sợ hãi. Có thể do thời thơ ấu của tôi không được hạnh phúc nên vết thương lòng càng nặng nề hơn. Luôn than thân trách phận, trách mình đã sinh nhầm thế kỷ, trách bố mẹ đã bỏ rơi không chăm sóc chị em mình. Chúng tôi không có được sụ ấm áp, luôn bị chửi mắng vô cớ. Anh tôi là con trai thì luôn được chiều chuộng. Trong lòng tôi đầy sự ghen tị và hận thù. Hận thù cả người đàn ông đã lừa dối tình cảm của tôi, giậu đổ bìm leo, vì gia đình tôi nghèo nên tôi phải chịu bao cay đắng. Càng lớn tôi càng mặc cảm với thân phận mình, thân cô thế cô. Một cuộc sống thật vô nghĩa! Rồi tôi bị trầm cảm, cười khóc vô cớ, hay cáu gắt với mọi người, ra đường tự ti tự hạ mình. Rồi một ngày tôi quyết định rứt ruột bỏ lại đứa con nhỏ ở lại Việt Nam để sang Đài Loan lao động. Mục đích là thay đổi môi trường sống, quên đi mọi hận thù và muốn đổi đời. Các bạn thử đoán xem chỉ thay đổi môi trường sống liệu có thay đổi được số phận không?
Môi trường sống mới của tôi là lao vào việc làm, và quen với bọn xã hội đen ở Đài Loan. Rồi thì cái gì cũng biết, cái gì cũng nếm mùi. Bởi vì tôi nghĩ đời mình còn gì nữa đâu mà mất. Sa đọa vui chơi cho quên nỗi buồn nhục nhã. Chợt nhớ ra thì lại khóc về cuộc sống buông trôi không mục đích, không ý nghĩa của mình. Sau 2 năm hết hạn hợp đồng, tôi trở về Việt Nam, và 20 ngày sau đó, tôi sang lại đi theo con đường du học.
Vào dịp Tết 2007, tôi buồn phiền và vô vọng đi lang thang quanh quẩn, trong lòng mang đầy ưu tư và nặng trĩu vì tội lỗi. Nhìn về tương lai trào nước mắt, nhìn về quá khứ toát mồ hôi. Cuộc sống hiện tại không tiền, không người thân, không nơi nương tựa... Rồi cuộc sống sẽ trôi về đâu? Lúc đó tôi chỉ muốn tìm đến cái chết. Sau này, khi tin Chúa tôi mới hiểu ra rằng, con người ta không biết trước được mình sẽ chết lúc nào, hay là chết ở đâu, chết bằng cách nào?... Thế nhưng một điều có thể chắc chắn là ai ai cũng phải chết. Chết không phải là điều đáng sợ nhưng biết mình chết rồi sẽ đi về đâu mới là điều phải quan tâm.
Vâng, mỗi người chỉ chết một lần, và điều gì sau cái chết sẽ mãi mãi không bao giờ đổi thay. Chúng ta sẽ sống thế nào để khi giờ Chúa đến chúng ta được thanh thản ra đi mà không phải hối tiếc. Chỉ vì sự yêu thương, Chúa đã đến bên tôi qua lời làm chứng của chị hàng xóm. Ngày mồng một Tết năm ấy, trong khi tôi lang thang một mình, đi và đi mãi, cũng chẳng biết mình đi đâu và về đâu nữa. Chị hàng xóm hỏi: “Thế tại sao em không về nhà ăn Tết?” Tôi trả lời: “Em có nhà nữa đâu mà về.” Thế là tôi tâm sự với chị về quá khứ của mình. Chị chia sẻ hoàn cảnh của chị: Chồng chị là bụi đời, rượu chè, cờ bạc, trai gái đủ thứ. Vì bọn xã hội đen tìm cách thanh toán lẫn nhau, chồng chị đã trốn khỏi nhà, bỏ lại 2 đứa con thơ, đứa mới 2 tuổi, đứa còn nằm ngữa. Cảm ơn Chúa đã cho chị đến với Chúa. Chúa đã cứu chị, và cho chị sức mạnh và trí tuệ để nuôi 2 đứa con trưởng thành, đều tốt nghiệp đại học, và có công ăn việc làm, thu nhập ổn định. Sau khi tâm sự xong, chị hỏi tôi: “Em có muốn tin nơi Chúa không? Chị mời em đến nhà thờ với chị nhé.” Tôi nhớ đã có lần nghe có người nhắc về Chúa Giê-su, nhưng tôi chưa một lần đến nhà thờ, chưa một lần cầm đến Kinh Thánh. Bên cạnh đó, họ hàng nhà tôi bao đời nay có ai tin Chúa đâu. Lúc nào cũng cúng bái. Giỗ, Tết cúng bái. Rằm, mồng một cũng cúng bái. Đi xa về gần cũng cúng bái. Chuyện vui chuyện buồn cũng cúng bái. Lấy vợ lấy chồng xem số, bói toán… đủ cả. Nhưng có bao giờ tìm thấy phước hạnh và bình an trong cuộc sống đâu? Thế là tôi quyết định sẽ đi ngược với “truyền thống gia đình” mình, và nhận lời đến nhà thờ với chị.
Ngay ngày hôm sau, tôi được chị ấy đưa đến nhà thờ. Tôi được tiếp đón niềm nở và đã nói chuyện giáo lý với tôi rất lâu. Sư mẫu cũng đã cho một người trong Hội Thánh ngồi cạnh tôi và hướng dẫn tôi đọc Kinh Thánh. Một cảm giác thật lạ lùng và kỳ diệu khi tôi lần đầu tiên nghe tiếng nhạc thánh ca và lời giảng Kinh Thánh của Mục sư. Bài thánh ca ấy giống như là được sắp xếp dành riêng để cho mình tôi nghe vậy. Nội dung thánh ca đúng như tâm trạng của tôi, và tôi đã òa khóc như một đứa trẻ. Một đứa trẻ bị lạc gia đình người thân bấy lâu nay mới đươc đoàn tụ. Đúng là Chúa đã cảm động tôi chứ làm sao tôi có thể khóc giữa đám đông người như vậy? Ngài đã đón nhận tôi làm con của Ngài. Trong trong thế gian, dưới con mắt của mọi người, tôi là một kẻ hư hỏng, vô phương cứu chữa. Tôi đã phạm tội, mà tội lớn là khác. Tội phá thai, tội làm tổn thương người khác, tội sống buông thả, tội hay than thân trách phận, tội bỏ con nhỏ đi theo cảm hứng của mình, tội hay nhìn thấy điểm xấu của người khác, tội hay nói dối, tội thù hận bố mẹ và người thân… thôi thì đủ thứ tội cả! Nhưng tạ ơn Chúa, Ngài đã không bỏ rơi tôi, đứa con hư hỏng, Ngài đã cứu tôi trong chương trình mà Ngài đã sắp đặt. Ngài đã mang tôi sang Đài Loan để tôi gặp Ngài. Ngài yêu tôi, Ngài nhận tôi là con của Ngài. Ngài chấp nhận những yếu đuối và tội lỗi của tôi nữa.
Tôi đã tìm thấy Chúa, Chúa bắt đầu biến đổi tôi. Tôi thấy lạc quan hơn. Trước đây, gặp người khác tôi chỉ lầm lì cúi mặt. Giờ đây, tôi có thể tự tin và ngẩng cao đầu và luôn mỉm cười với những người xung quanh mình. Nhờ sự nhiệt tình và giúp đỡ của các con cái Chúa, tôi đã học được cách nguyện cầu. Đọc và tìm hiểu Kinh Thánh, tôi thấy mình đang lớn dần lên, trưởng thành hơn, và đức tin mạnh mẽ hơn nơi Chúa kính yêu! Mỗi khi buồn phiền, thay vì khóc lóc oán hờn như trước đây, tôi đã biết cầu nguyện. Các anh chị em trong Chúa cũng nguyện cầu cho tôi. Tôi có cảm tưởng là Chúa xem tôi như một đứa trẻ hay vòi vĩnh, Chúa yêu thương mà không hề cáu giận. Có người nói có thể Chúa đã bù đắp cho tôi bởi tôi đã bị mất mát quá nhiều. Cảm ơn Chúa vô cùng!
Cảm ơn Chúa bởi Thiên Chúa có thể làm được tất cả mọi sự. Các bạn ơi, cho dù chúng ta bị hư hỏng, dẫu cho cuộc đời của chúng ta có tàn tệ, có bệ rạc, có thê thảm, hay bị rách rưới tả tơi mấy đi chăng nữa … thì cũng không nên tuyệt vọng. Bởi vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được (Lu-ca 1:37). Ngài sẽ đem cho đời sống mới cho chúng ta y như lời hứa của Ngài “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Ky Tô, thì nấy là người dựng nên mới. Những sự cũ đã qua đi, này mọi sự đều trở nên mới.” (2 Cô-rinh-tô 5:17) Dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa nhưng khi bạn đặt đức tin nơi Chúa thì bạn sẽ thấy có rất nhiều điều kỳ diệu, và biến đổi sẽ đến với bạn trong danh Đức Chúa Giê-xu.
Lạy Chúa! Xin cho con biết lắng nghe tiếng Chúa, biết quyết tâm từ bỏ tất cả để mạnh dạn lên đường, bước đi theo Chúa. Vì Chúa là gia nghiệp, là hạnh phúc, và là mục đích của cuộc đời con. Xin giúp con trung tín đi theo Chúa, dạy dỗ con sống đẹp lòng Chúa, và cho con hết lòng hầu việc Chúa cho đến hết cuộc đời của mình. Amen!
Đài Loan ngày 15/03/2011
Thứ bảy 23/02/2019 - Tuần 6 TN
Lời Chúa : Mc 9,2-13
Khi ấy, Đức Giê-su đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an đi theo mình. Người đưa các ông đi riêng ra một chỗ, chỉ mình các ông thôi, tới một ngọn núi cao. Rồi Người biến đổi hình dạng trước mắt các ông. Y phục Người trở nên rực rỡ, trắng tinh, không có thợ nào ở trần gian giặt trắng được như vậy. Và ba môn đệ thấy ông Ê-li-a cùng ông Mô-sê hiện ra đàm đạo với Đức Giê-su. Bấy giờ, ông Phê-rô thưa với Đức Giê-su rằng: "Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con xin dựng ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Mô-sê, và một cho ông Ê-li-a." Thực ra, ông không biết phải nói gì, vì các ông kinh hoàng. Bỗng có một đám mây bao phủ các ông. Và từ đám mây, có tiếng phán rằng: "Đây là Con Ta yêu dấu, hãy vâng nghe lời Người." Các ông chợt nhìn quanh, thì không thấy ai nữa, chỉ còn Đức Giê-su với các ông mà thôi.
Ở trên núi xuống, Đức Giê-su truyền cho các ông không được kể lại cho ai nghe những điều vừa thấy, trước khi Con Người từ cõi chết sống lại. Các ông tuân lệnh đó, nhưng vẫn bàn hỏi nhau xem câu "từ cõi chết sống lại" nghĩa là gì. Các ông hỏi Đức Giê-su: "Tại sao các kinh sư lại nói ông Ê-li-a phải đến trước? "Người đáp: "Đúng thế, ông Ê-li-a đến trước để chỉnh đốn mọi sự. Vậy sao có lời chép rằng Con Người phải chịu nhiều đau khổ và bị khinh chê? Nhưng Thầy nói cho anh em biết: ông Ê-li-a đã đến, và họ đã xử với ông theo ý họ muốn, như Sách Thánh đã chép về ông."
Lịch sử cứu độ được dệt bằng những cuộc ra đi. Dường như Thiên Chúa không muốn cho người dậm chân tại chỗ: Ngài kêu gọi Abraham từ bỏ quê hương xứ sở để đi đến một nơi mà ông không biết; Ngài thúc đẩy Môsê rời bỏ cung điện nguy nga để tìm đến nơi hoang vắng, Ngài ra lệnh cho ông phải đưa dân Israel ra khỏi Ai Cập; Ngài kêu gọi Êlia hãy lên ngọn núi cao để nhận ra sứ điệp của Ngài. Chính Chúa Giêsu cũng đã làm một cuộc ra đi: Ngài rời bỏ ngôi nhà của Cha để đến cư ngụ giữa loài người.
Tin Mừng hôm nay hé mở cho chúng ta thấy vinh quang mà Con Thiên Chúa đã có trước khi đến trần gian. Vinh quang mà Chúa Giêsu hé mở cho các Tông đồ thân tín được thể hiện sáu ngày sau khi Ngài loan báo về cuộc khổ nạn và cái chết mà Ngài sắp trải qua. Qua cuộc biến hình này, Ngài muốn củng cố niềm tin của các Tông đồ vào sứ mệnh của Ngài: Ngài phải chịu chết rồi mới sống lại vinh hiển, Ngài phải trẩy đi từ sự sống qua sự chết và đạt tới sự Phục sinh vinh hiển. Và đó cũng là con đường tất yếu của những ai muốn đi theo Ngài; con đường Chúa Giêsu sẽ đi qua cũng sẽ là con đường mà các môn đệ Ngài phải đi qua.
Cuộc biến hình nào cũng là một cuộc trẩy đi, một cuộc đổi đời. Cuộc sống của người Kitô hữu là một chuỗi những ra đi, những cái chết từng giây từng phút. Ðó là điều Chúa Giêsu đòi hỏi nơi chúng ta: "Ai đã tra tay vào cày mà còn ngó lại đàng sau thì không xứng đáng là môn đệ Ta".
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nghiêm chỉnh tự đặt cho mình câu hỏi: Tôi có thực sự muốn được biến hình không? Tôi có thực sự muốn sống sự sống thần linh của Chúa không? Tôi có thực sự muốn làm môn đệ của Chúa không? Ðức tin của tôi có đủ mạnh để biến đổi cuộc sống của tôi không? Mỗi quyết định của tôi trong cuộc sống có là một bước tiến để đưa tôi đến gần cuộc sống vĩnh cửu không?
Ước gì Lời Chúa hôm nay soi sáng cuộc sống hiện tại của chúng ta. Những vất vả khổ đau mà chúng ta đang trải qua trong cuộc sống này phải được sống và được nhìn với niềm hy vọng vào cuộc biến hình vinh hiển đang chờ đón chúng ta. Từng bước một, xin Chúa Kitô Phục Sinh thêm sức để chúng ta vững tin tiến tới.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã tỏ vinh quang cho các môn đệ nhận ra Ngài là Con Thiên Chúa và cũng là người tôi trung của Thiên Chúa. Xin ban cho chúng con một đức tin vững mạnh để luôn xác tín: những đau khổ, những thử thách nơi cuộc sống trần thế chính là con đường dẫn chúng con đến vinh quang với Chúa. Amen.