Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2019

Tin vào Chúa, người sẽ chữa lành mọi thương tích


Kết quả hình ảnh cho quyền năng Chúa chữa bệnh

...Vào ngày 01 tháng 10 năm 1994 tôi được đoàn tụ gia đình sang Mỹ theo chương trình ODP. Đúng ba ngày sau, con mắt còn lại của tôi không còn thấy ánh sáng được nữa. Tôi phải đối diện với màn đen dày đặc. Lúc đó đứa con đầu lòng của tôi 5 tuổi, đứa út 3 tuổi, chồng tôi phải đi làm ca đêm. Anh chị tôi cũng hết lòng với tôi, đem tôi đi hết bác sĩ nầy tới bác sĩ khác, nhưng các bác sĩ giỏi nhất cũng bó tay, tôi trở thành người mù bất đắt dĩ tại Mỹ. Mỗi lần quờ quạng tìm đồ để đi tắm cho hai con tôi, nhiều lần đầu tôi sưng lên vì không thấy nên va chạm vào tường. Đứng trước một hoàn cảnh khủng hoảng, tôi chỉ còn con đường duy nhất mà thôi, đó là kêu cầu quyền năng chữa bịnh của Chúa Giê-xu
Phải, chỉ có Chúa mới giải quyết nan đề cho tôi. Tôi đổ dốc tìm kiếm Chúa trong nước mắt, xin Ngài đoái thương trong hoàn cảnh của tôi. Mỗi đêm ba mẹ con tôi cứ bền đổ cầu nguyện. Hai đứa con tôi vừa khóc, vừa cầu nguyện: “Chúa ơi, cho mẹ con sáng mắt để mẹ con lo cho con, để mẹ con dạy dỗ con theo đường lối Chúa”. Có lẽ Chúa nhìn thấy nỗi lòng của chúng tôi, Chúa cảm động tấm lòng trẻ thơ; khoản hai tháng rưởi sau phép lạ xảy đến với tôi.
Vào một đêm nọ, chồng và con tôi đang ngủ say, tôi thì thức suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên tôi thấy cả phòng của chúng tôi sáng rực cả lên, tôi ngạc nhiên tự nhủ ‘mình mù mà tại sao có ánh sáng, tôi bỗng sợ hãi, đưa tay kéo mền và trùm kín lại, nhưng tôi vẫn thấy ánh sáng đó qua lớp mền trùm kín. Quá sợ hãi, tôi đưa tay béo nhẹ chồng tôi và hỏi, anh ơi, có cái gì lạ? Chồng tôi trả lời có gì đâu! Tôi lại nhéo anh ấy và hỏi tiếp: “anh thấy phòng mình sáng không?” Lần nầy chồng tôi hơi bực mình: phòng tối thui à, đèn đâu mà sáng. Lúc đó tôi cảm nhận Chúa đang thăm viếng mình. Tôi không hỏi nữa và giấc ngũ ngon lành đến với tôi, như có ai ban cho tôi thêm sức lực. Tôi ngủ ngon đến sáng mai. Sau đó tôi nhận thấy được ánh sáng trong phòng tắm. Tôi hỏi chồng tôi: có phải anh bật đèn không? chồng tôi ngạc nhiên, ủa em thấy được rồi hả? Tôi nói phải! Anh thử tôi bằng cách tắt, mở và tôi nói đúng. Mặc dù chỉ le lói một chút ánh sáng thôi. Nhưng lòng tôi tràn ngập vui sướng. Tôi ca ngợi Chúa, luôn ca ngợi quyền năng Chúa, có lẽ lúc đó người trong nhà nghĩ tôi bất bình thường. Ngày hôm sau, tôi nhận được hình dáng của mọi người, nhưng không thấy được cái đầu. Nhìn dáng người tôi biết đó là con tôi, chồng tôi và anh chị tôi. Tôi than vãn với chị bạn của tôi: chị ơi, em thấy chị rồi, nhưng không thấy cái đầu của chị, em tức quá. Chị ấy cười và nói, bữa nay chị uốn tóc đẹp lắm, ráng sáng mắt lại để ngắm dung nhan của chị chớ.
Lòng tôi rất vui và tiếp tục cầu nguyện. Sáng ngày mai tôi thấy được mọi người rất rõ, đặc biệt lần nầy có thấy đầu. Tôi bước ra và reo lên với mọi người trong nhà: ” em thấy được rồi”. Anh tôi nghi ngờ nói: ” nếu em thấy được thì đố em, anh đang ngồi chỗ nào? Mặc áo màu gì? Tôi trả lời trúng phóc, tôi và hai con tôi đưa tay trời: “Halêlugia, con cảm ơn Chúa, vì Ngài đã làm cho mẹ con sáng mắt lại”. Tôi đã thấy mặt hai con tôi, hai khuôn mặt kháo khỉnh, hình như tôi thấy con tôi lớn hơn một chút nữa. Vợ chồng, anh em, con cái mừng mừng, tủi tủi, chan hòa trong nước mắt.
Từ đó, chồng tôi có đức tin mạnh hơn. Tôi có làm chứng tại Hội Thánh Tin Lành Việt Nam Seattle, nhiều người đổ lệ vui mừng vì quyền năng của Chúa đã đụng đến tôi. Tôi cũng có đến Tacoma làm chứng trong buổi truyền giảng cho các người ngoại quốc, qua một thông dịch viên. Họ amen, xúc động theo từng lời chứng về ơn yêu thương của Chúa thể hiện trên tôi. Xong buổi làm chứng tại đó, họ đến ôm tôi tỏ lòng thương mến. Mặc dù ngôn ngữ hạn hẹp, nhưng chúng tôi cảm thông nhau trong tình yêu thương chan hòa của Chúa Giê-xu Cơ-Đốc, Đấng đã chịu đóng đinh trên thập tự giá, đổ huyết ra để cứu chúng tôi. Gia đình chúng tôi lúc bấy giờ rất hạnh phúc.
Vào tháng 9 năm 1997, con mắt còn lại của tôi nhức nhối vô cùng. Tôi đi khám mắt một lần nữa. Bác sĩ Mỹ họ lắc đầu, bó tay. Họ nói con mắt của tôi bây giờ chỉ còn 25% ánh sáng mà thôi. Nghĩa là tôi có thể mù trong nay mai. Đứng trước hoàn cảnh nầy, tôi tự nghĩ, có lẽ đây là một chương trình Chúa đang dành cho tôi, mà tôi không thể nào biết trước được. Nhiều đêm thao thức, tôi quay nhìn con tôi, chúng thơ dại quá, nếu quả thật ánh sáng còn lại trong tôi mất đi, ai là người day dỗ con tôi trong đường tin kính Chúa, ai bày nó học câu gốc để thi Kinh Thánh vào những dịp lễ Giáng Sinh, Phục Sinh, Lễ Cha, Lễ Mẹ ai sẽ cầm tay con tôi để viết từng hàng chữ. Tôi không phải là cô giáo, nhưng tôi muốn dạy con tôi đi trong đường lối của Ngài, thì tôi phải cố gắng. Nhìn con tôi đã cầm Kinh Thánh đọc những hàng chữ nhỏ nhít, từng lời Chúa đã vào lòng con trẻ, lòng tôi tràn ngập vui sướng. Tôi nhớ lại tấm gương của ông Gióp, Aùp-ra-ham, Gia-Cốp, ba người bạn của Đa-ni-ên và quyền năng của Chúa đã chữa lành kẻ câm được nói, kẻ điếc được nghe, kẻ mù được sáng, và quyền năng của Chúa đã đụng đến tôi bao nhiêu lần. Những ý nghĩ đó đang hiện về trong tâm trí tôi, làm cho tôi yên tâm và tìm được lời khuyên rất nhẹ nhàng qua lời Chúa: “Hãy trao mọi gánh nặng cho Ta “, và “Ta không để sự thử thách quá sức con.” Tôi tin Ngài là Đấng có quyền năng. Tôi tin Ngài là Đấng thành tín. Ai tin cậy nơi Ngài không bị hổ thẹn.
Tôi yên tâm, giao con mắt còn lại 25% ánh sáng nầy cho Chúa. Nếu Chúa có phán với tôi như Phao-lô rằng: “Ân điển Ta đủ cho ngươi rồi” tôi sẽ ca ngợi Chúa và chấp nhận một cách vui lòng, vì tôi biết bên cánh cửa hoạn nạn là phước hạnh đang chờ đón tôi.
Những ngày gần đây, có những con cái Chúa và bạn bè ở các tiểu bang khác gọi đến an ủi và động viên tinh thần tôi. Tôi cảm ơn Chúa và cảm ơn họ nhiều. Anh tôi biết tin nầy, liền xin hẹn để đưa tôi đến một bác sĩ chuyên khoa về mắt khác. Trong tuần lễ chờ đợi để đi tái khám, tôi nhận được điện thoại của ông mục sư Nguyễn hữu Trang. Ông cầu nguyện cho tôi trên điện thoại và ông nhân danh Chúa Giê-xu ở Na-xa-rét công bố mắt cô Thu sáng hơn trước. Vài ngày sau, tôi nhìn ánh sáng mặt trời trong hơn, và nhìn thấy cây cỏ màu đậm hơn. Một tia hy vọng tràn ngập lòng tôi. Đến ngày khám mắt, anh tôi, chồng tôi cùng đi với tôi. Sau khi thử và khám thật kỹ đáy mắt. Bác sĩ cho những sợi dây thần kinh đã hoạt động tốt, thu nhận ánh sáng khả quan. Tôi không sao tả được niềm vui và biết ơn Chúa. Chúa yêu tôi quá đổi, Chúa ưu đãi tôi nhiều quá. Tưởng ánh sáng mình đã mất mà nay lại còn. Trên đường về, tôi nói với chồng tôi, anh thấy không, Chúa thương gia đình mình nhiều lắm đó, vợ chồng tôi càng thấy tình yêu thương và sự chăm sóc kỳ diệu của Chúa cách thực tiễn hơn.
Về nhà, tôi thuật lại cho hai con tôi nghe lời bác sĩ nói, ‘mắt mẹ tốt, không bị mù nữa, những sợi dây thần kinh đã hoạt động bình thường trở lại’. Các con tôi reo lên: “Halêlugia! Halêlugia! Con cảm ơn Chúa nhiều lắm, Chúa ơi!” Hình ảnh nầy làm tôi gợi nhớ cách đây 3 năm con tôi cũng reo mừng cảm tạ Chúa như vậy. Lúc nầy, tinh thần tôi phấn chấn hơn, tôi đọc Kinh Thánh mỗi ngày. Đối với tôi, Lời Chúa là chìa khóa mở những cánh cửa phước hạnh mà Ngài hứa ban cho ai biết vâng lời, biết lắng nghe và làm theo. Tôi muốn làm chứng quyền năng của Chúa đã bày tỏ qua con người nhỏ bé của tôi và ao ước đem tình yêu, sự cứu rỗi của Chúa đến cho nhiều người. Những ai có tâm hồn khổ đau và những nan đề không giải quyết được, hãy chạy đến với Chúa mà tin nhận Ngài, để được tha thứ tội lỗi, được làm con của Chúa, hưởng sự sống đời đời trong nước Ngài.
Xin chân thành cảm ơn quí vị đã dành thì giờ đọc lời làm chứng nầy.


Thứ sáu 15/02/2019 - Tuần 5 TN
Lời Chúa : Mc 7,31-37

Đức Giê-su lại bỏ vùng Tia, đi qua ngả Xi-đôn, đến biển hồ Ga-li-lê vào miền Thập Tỉnh. Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giê-su, và xin Người đặt tay trên anh. Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. Rồi Người ngước mắt lên trời, rên một tiếng và nói: "Ép-pha-tha", nghĩa là: hãy mở ra! Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta nói được rõ ràng. Đức Giê-su truyền bảo họ không được kể chuyện đó với ai cả. Nhưng Người càng truyền bảo họ, họ lại càng đồn ra. Họ hết sức kinh ngạc, và nói: "Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được."

Bệnh câm và điếc thường đi đôi với nhau, vì khi không nghe được gì thì cũng chẳng biết gì để nói. Bệnh câm hay ngọng và điếc tuy không bị tách lìa khỏi đời sống xã hội, nhưng lại bị ngăn cách khỏi sự giao tiếp đối thoại với nhau. Người điếc hoàn toàn thiệt thòi về mọi âm thanh diễn ra xung quanh mình và đặc biệt không hiểu được người khác nói gì dù lời nói của họ có liên hệ đến mình. Còn người câm hay ngọng thì lại rất thiệt thòi về những tâm tư tình cảm ước muốn mình muốn diễn tả, đôi khi còn bị chê trách, hiểu lầm và chế nhạo. Chính sự câm điếc tuy không lấy đi hoàn toàn sự liên đới với tha nhân, nhưng vì bị hạn chế hai giác quan cần thiết này đã dần dần đẩy họ ra khỏi mọi sinh hoạt cộng đồng, phần chỉ vì không nghe không hiểu và không diễn tả được, phần vì mặc cảm và sự khinh khi… cuối cùng dẫn đến tình trạng bơ vơ bất hạnh ngay giữa người than và cộng đồng.
        Hành động chữa lành của Chúa Giêsu hôm nay xem ra phức tạp hơn nhiều so với những lần trước đó: Thay vì một lời ra lệnh hoặc một cử chỉ đặt tay như cách Người thường làm, thì với người điếc - ngọng này, Chúa Giêsu phải dung ngón tay xỏ vào tai, dung nước miếng của mình bôi lên lưỡi bệnh nhân, rồi thở dài không nhìn vào anh mà nhìn lên trời mà nói: Hãy mở ra… Phải chăng, cách thức chữa bệnh này mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó?
     Có lẽ cách thức chữa trị này mang tính biểu tượng vì tình trạng của con người lúc bấy giờ đã ra nặng nề làm ngơ giả điếc trước Tin Mừng và mọi miệng lưỡi không còn ca ngợi Thiên Chúa nữa. Tâm trạng Chúa Giêsu “rên” - “thở dài” và hô lên: Ép-pha-tha! Điều này vừa diễn tả sự rên siết của Người vừa như là một tiếng hét thấu trời xanh để mở đôi tai còn đóng lại của nhân loại: HÃY MỞ RA.Đó cũng là thực trạng của nhân loại hôm nay, cách riêng với nhiều người trong chúng ta, khi làm ngơ trước Lời Chúa và điều hay lẽ phải, bịt tai trước những lời góp ý xây dựng; miệng lưỡi không còn dùng để đọc kinh, ca ngợi và rao truyền chân lý của Chúa, cũng như im lặng trước những bất công và không dám nói lên sự thật.

Tâm tình :
Lạy Chúa Giê su, Chúa là Đấng từ bi và hay thương xót, xin xót thương những ai đang nặng gánh u sầu, đang lầm than thất vọng. Xin thương đến phận người đầy những khó khăn của chúng con. xin hãy đến mở tai lòng chúng con để chúng con nghe lời Chúa dạy và mở miệng chúng con để chúng con ca ngợi danh và rao truyền danh Chúa. Amen.

Không có nhận xét nào: