Thứ Tư, 6 tháng 11, 2019

Theo Chúa phải buông bỏ...


Kết quả hình ảnh cho suy niệm tin mừng thứ tư tuần 31 thường niên c


MỘT LINH MỤC CÔNG GIÁO, TỪNG LÀ LÍNH HỒNG QUÂN LIÊN XÔ, CÓ VỢ VÀ HAI CON

Hôm 31 tháng bảy, Cesare Lodeserto của Vatican News, cơ quan truyền thông chính thức của Tòa Thánh, vừa thuật lại một câu chuyện rất hi hữu của một linh mục Công giáo Nga là cha Victor Pogrebnii, người vừa được Đức cha Anton Cosa của giáo phận Chisinau bổ nhiệm coi sóc ngôi làng cũ của vị linh mục ở Slobozia-Rascov.
Cha Victor được thụ phong linh mục ở tuổi 66 sau khi đã trải qua một cuộc đời lận đận của một người lính Liên Xô và một người cha gia đình với hai đứa con.
Ngài sinh tại làng Slobozia-Rascov, ở trung tâm của vùng Transnistria, một vùng lãnh thổ vẫn còn là một mối tranh chấp giữa Nga với Cộng hòa Moldova, sau sự sụp đổ của Liên Xô.
Ngôi làng Công giáo nhỏ bé này đã sinh ra nhiều linh mục và một giám mục, nhờ vào cộng đoàn sống động. Đó là một cộng đồng không ngại làm chứng cho Đức Tin, đến mức vào năm 1970 đã dám xây dựng một nhà thờ mà không hề được phép của nhà cầm quyền cộng sản lúc bấy giờ.
Từ bé, cậu Victor đã được nuôi dưỡng trong đức Tin Công giáo và có chí nguyện muốn trở thành một linh mục.
Chẳng may, ước mơ trở thành linh mục của Victor đã tan vỡ vào ngày anh bị buộc thi hành nghĩa vụ quân sự trong lực lượng hải quân Liên Xô. 
Trước những chuyến hải hành xa vạn dặm, anh cảm thấy mình sẽ phải rời Slobozia-Rascov mãi mãi. 
Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Victor còn bị buộc trở thành sĩ quan và sau đó theo học trường quân sự ở Kaliningrad.

Cha Victor kể với Vatican News rằng việc sống đức tin của ngài khó khăn như thế nào dưới con mắt nghi ngờ của chế độ và trong một tổ chức nghiêm ngặt của quân đội: “Trong một lần khi đang phục vụ tại một cơ sở quân sự ở Bắc Cực, cấp trên của tôi đã tìm thấy một cuốn Tin Mừng trên người tôi,” cha Victor nói:
- “Họ lập tức báo cáo chuyện này với KGB như thể tôi vừa phạm vào một tội ác rất nghiêm trọng.” 
Chẳng may, ước mơ trở thành linh mục của Victor đã tan vỡ vào ngày anh bị buộc thi hành nghĩa vụ quân sự trong lực lượng hải quân Liên Xô. 
Trước những chuyến hải hành xa vạn dặm, anh cảm thấy mình sẽ phải rời Slobozia-Rascov mãi mãi. 
Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Victor còn bị buộc trở thành sĩ quan và sau đó theo học trường quân sự ở Kaliningrad.

Cha Victor kể với Vatican News rằng việc sống đức tin của ngài khó khăn như thế nào dưới con mắt nghi ngờ của chế độ và trong một tổ chức nghiêm ngặt của quân đội: “Trong một lần khi đang phục vụ tại một cơ sở quân sự ở Bắc Cực, cấp trên của tôi đã tìm thấy một cuốn Tin Mừng trên người tôi,” cha Victor nói:
- “Họ lập tức báo cáo chuyện này với KGB như thể tôi vừa phạm vào một tội ác rất nghiêm trọng.”
Kinh nghiệm sống còn của nhiều người là: Nơi nguy hiểm nhất có khi lại là nơi an toàn nhất. Cha Victor cũng có cùng một kinh nghiệm như thế.
- “Tôi là một người Công giáo bí mật, giấu kín và sợ hãi. Nhưng bất cứ khi nào có thể, tôi đã tham dự thánh lễ tại một nhà thờ Công giáo đối diện ngay với một văn phòng của KGB.”
- “Một lần tôi bị công an bắt khi đang giúp xây dựng ngôi nhà thờ trong làng trong một kỳ nghỉ phép. Họ báo cáo với cấp trên và thẩm vấn tôi.”

Ước mơ trở thành linh mục của Victor còn xa vời hơn nữa khi anh kết hôn với một cô gái vào năm 1970.
- “Tôi rất yêu vợ. Đó là một cô gái tốt. Hai đứa trẻ được sinh ra, sau đó chúng kết hôn và tôi trở thành ông nội, và giờ đây có ba đứa cháu.”
Khi chế độ cộng sản sụp đổ, cuộc sống của Victor đã đạt đến một bước ngoặt khác: anh ta có thể thực hành niềm tin của mình một cách tự do, và giáo dục con cái theo đức tin Kitô mà không sợ hãi.
Sau khi giải ngũ, anh sống lặng lẽ với gia đình, bên những đứa con và cháu của mình. 
Năm 2008, vợ anh qua đời và Victor thấy mình cô đơn. Anh bắt đầu suy nghĩ lại về mục tiêu thời thơ ấu của mình là trở thành linh mục. 
Đó là một ơn gọi chưa bao giờ rời bỏ anh. Đức Giám mục giáo phận Kyiv của Ukraine chào đón anh đến chủng viện cùng năm đó.
       Bốn năm sau, vào ngày 7/1/2012, Victor một lần nữa đứng trước bàn thờ của Chúa, nhưng lần này là để nhận chức linh mục của mình, được bao quanh bởi các thành viên gia đình và người em trai của mình, là người đã được thụ phong linh mục được vài năm.
       Nhưng thử thách vẫn chưa kết thúc. Việc anh ta từng là một người lính Liên Xô và một công dân Nga có nghĩa là Victor không thể ở lại Ukraine, nhất là vào thời điểm quan hệ của Nga với Ukraine đặc biệt căng thẳng. 
      Vì vậy, Cha Victor đã di chuyển đến Crimea và Đức Giám mục giáo phận Odessa đã bổ nhiệm ngài vào một giáo xứ ở Sinferopoli, nơi ngài có thể tiếp tục phục vụ trong một cộng đồng khác, Đầu năm 2019 này, cha Victor đã tròn 73 tuổi. Ngài nhớ làng quê Slobozia-Rascov, và khao khát được trở lại đó. Cha Victor đã liên lạc với Đức cha Anton Cosa, Giám mục Chisinau, và xin được về quê hương của mình.
       Cảm động trước câu chuyện của vị linh mục này, Đức cha Anton Cosa, đồng ý cho ngài nhập tịch giáo phận Chisinau và bổ nhiệm ngài trở về làng Slobozia-Rascov.
       Cha Victor nói với Vatican News: “Đúng thật: Chúa đã lắng nghe và nhận lời cầu nguyện của tôi tớ thấp hèn này”.

Đặng Tự Do | Vatican News
Nguồn : Fb cha Phạm Quang Long.

Thứ tư 06/11/2019 - Tuần 31 TN
Lời Chúa : Lc 14,25-33
Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu, Người ngoảnh lại bảo họ rằng: “Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. Còn ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta. Và có ai trong các ngươi muốn xây tháp mà trước tiên không ngồi tính toán phí tổn cần thiết, xem có đủ để hoàn tất không, kẻo đặt móng rồi mà không thể hoàn tất, thì mọi người xem thấy sẽ chế diễu người đó rằng: “Tên này khởi sự xây cất mà không hoàn thành nổi”. “Hoặc có vua nào sắp đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên không ngồi suy nghĩ xem mình có thể đem mười ngàn quân ra đương đầu với đối phương dẫn hai mươi ngàn quân tiến đánh mình chăng? Bằng chẳng nổi, thì khi đối phương còn ở xa, vua ấy sai một phái đoàn đến cầu hoà. Cũng thế, bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta”.

Sống là chấp nhận từ bỏ. 
Có những điều xấu phải từ bỏ như tật nghiện thuốc lá, ma tuý, rượu chè, trụy lạc… 
Cũng có điều tốt phải bỏ, để chọn một điều tốt hơn: chọn nghề, chọn trường, chọn chỗ làm, chọn bậc sống… Từ bỏ thường làm ta sợ và tiếc. 
Bỏ chiếc giường êm để thức dậy đi lễ sáng. 
Tắt tivi vì đến giờ đọc kinh tối gia đình. 
Dành Chúa Nhật để học giáo lý và làm việc xã hội. 

Nếu từ bỏ vì yêu, ta sẽ thấy nhẹ hơn, dễ hơn. 
Người mẹ thức trắng đêm để đan nốt chiếc áo cho con. 
Người mẹ “là mẹ hơn” qua những hy sinh vất vả. 
Từ bỏ vì yêu chẳng bao giờ thiệt thòi, mất mát. 
Cuộc sống văn minh cho ta nhiều chọn lựa. Con người dễ chọn cái tầm thường hơn cái cao cả,chọn khoái lạc phù du hơn hạnh phúc vững bền, chọn lợi ích cho cá nhân tôi hơn là cho tập thể. 
Xem ra con người thích cái dễ dãi hơn.

Kitô hữu là người đã chọn theo Ðức Giêsu. Làm môn đệ Ngài là chọn đi vào đường hẹp, cửa hẹp. 
Ngài đòi ta đặt tất cả dưới Ngài, yêu Ngài trên mọi sự, trên những người thân yêu, trên của cải tinh thần, vật chất, trên mạng sống mình, trên cả hiện tại tương lai. 
Những thụ tạo trên thật đáng trân trọng, nhưng chúng chỉ có giá trị tương đối khi sánh với Ðức Giêsu, Con Thiên Chúa làm người. Kitô hữu là người sống từ bỏ như Ðức Giêsu. 
Ngài đã bỏ vinh quang thần linh để làm người như ta, đã sống và đã hiến mạng sống vì yêu Cha và nhân loại. Từ bỏ là đi vào cửa hẹp cùng với Ðức Giêsu.

Phép Rửa đã cho chúng ta trở thành môn đệ Ðức Kitô. 
Nhưng để là môn đệ đích thực của Ngài, chúng ta cần từ bỏ mãi cho đến khi nhắm mắt. Từ bỏ phải là thái độ nội tâm cần gìn giữ luôn. 
Chúng ta dễ nghiêng như tháp Pisa. 
Ðiều hôm nay chưa dính bén, mai đã thấy khó gỡ. 
Ðiều đã bỏ từ lâu, nay lại bất ngờ hấp dẫn. 
Từ bỏ điều tôi có, và cứ có thêm mỗi ngày, thật là một cuộc chiến lâu dài và gian khổ. 
Chúng ta không được nửa vời, lừng khừng, thỏa hiệp. 
Tháp đã bắt đầu xây, cuộc chiến đã khai mào. 
Không còn là lúc ngồi xuống mà tính toán nữa. 
Cần đầu tư để xây tháp, cần dồn sức để tiến quân. 
Cần từ bỏ mọi vướng víu để tiếp tục trung tín. 
Vẫn có những Kitô hữu chịu dở dang và bại trận, 
vì họ không dám sống đến cùng ơn gọi làm môn đệ.

Từ bỏ là cách diễn tả một tình yêu. Khi yêu người ta vui lòng từ bỏ tất cả. 
Ước gì chúng ta vui khi gặp viên ngọc quý là Ðức Giêsu, dám bán tất cả để thấy mình giàu có.

Lạy Chúa Giêsu mến yêu, sống cho Chúa thật là điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một thách đố cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả để chẳng có gì trong con lại không là của Chúa.
       Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa để con thực sự tựa nương vào một mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con khỏi những cái rườm rà để cây đời con sinh thêm hoa trái.
Chúa cương quyết chinh phục con cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.
     Xin cho con dám ra khỏi mình, ra khỏi những bận tâm và tính toán khôn ngoan để sống theo những đòi hỏi bất ngờ của Chúa, dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
       Ước gì con cảm nghiệm được rằng trước khi con tập sống cho Chúa và thuộc về Chúa thì Chúa đã sống cho con và thuộc về con từ lâu. Amen.

Không có nhận xét nào: