Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

Chọn đúng hay chọn sai ?


Kết quả hình ảnh cho Lời Chúa : Lc 14,15-24


Thua và thắng

Có một hòa thượng lên núi chặt củi, trên đường trở về, ông phát hiện cậu thiếu niên nọ đã bắt được một con bướm và đang cố gắng khom hai bàn tay lại để giữ cho nó khỏi bay.
Nhìn thấy người tu hành, cậu cất lời: “Hòa thượng, cháu và ngài đánh cược một ván được không?”
Hòa thượng hỏi lại: “Cược thế nào?”
“Ngài đoán xem con bướm trong tay cháu sống hay chết? Nếu ngài đoán sai, bó củi sẽ thuộc về cháu”, – cậu thiếu niên trả lời.
Vị hòa thượng nọ đồng ý và đoán: “Con bướm trong tay cháu chết rồi.”
Cậu thiếu niên cười lớn đáp: “Ngài đoán sai rồi.” Nói đoạn, cậu mở tay ra, con bướm từ trong bay lên. Hòa thượng nói: “Được, gánh củi này thuộc về cháu.” Nói xong, ông đặt gánh củi xuống, vui vẻ bước đi.
Cậu thiếu niên không biết vì sao hòa thượng lại có thể vui vẻ đến như vậy nhưng nhìn gánh củi trước mặt, cậu ta cũng không để tâm lắm mà vui vẻ gánh gánh củi về nhà.

Nhìn thấy con về, người cha liền hỏi số củi đó ở đâu ra, cậu mới đem chuyện kể lại cho cha nghe.
Nghe hết câu chuyện của con trai, đột nhiên ông giơ tay tát con một cái, giọng giận dữ: “Con ơi là con! Con hồ đồ quá rồi! Con nghĩ là mình đã thắng sao? Ngay cả khi con đã thua, con cũng không hề biết mình đã thua đấy.”
Lời cha nói khiến cậu con trai ngơ ngác, không hiểu gì. Người cha liền lệnh cho cậu ta gánh bó củi lên vai, hai cha con mang củi đến trả cho nhà chùa. Nhìn thấy vị hòa thượng nọ, người cha liền cất tiếng: “Thưa thầy, con trai tôi đắc tội với thầy, xin thầy lượng thứ.”

Hòa thượng gật đầu, mỉm cười nhưng không nói gì.
Trên đường trở về nhà, cậu thiếu niên sau một khoảng thời gian băn khoăn cuối cùng cũng đã nói ra những nghi vấn trong lòng. Người cha thở dài, nói: “Vị hòa thượng đó cố ý đoán con bướm chết, như thế con mới thả nó ra và thắng được gánh củi. Nếu ông ấy nói con bướm còn sống, con sẽ bóp chết con bướm và con cũng sẽ thắng cược. Con cho rằng vị hòa thượng đó không biết con tính toán gì sao?

Người ta thua một bó củi nhưng đã thắng được thứ giá trị hơn rất nhiều, đó là lòng từ bi. Còn con, con đã thua, đã để mất thứ quý giá đó mà chẳng hề hay biết.”

 Câu chuyện trên đây đã gợi mở cho ta biết giá trị đích thực ở đâu để mà chọn lựa. Có biết bao điều ta tưởng mình chọn đúng, nhưng thực ra là bị sai lầm. Có những thứ sai lầm đẫn ta đến diệt vong. Xin mời Bạn cùng đọc đoạn Lời Chúa sau đây :

Thứ ba 07/11/2017 - Tuần 31 TN
Lời Chúa : Lc 14,15-24

Khi ấy, một người đồng bàn thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Phúc cho kẻ sẽ được ăn tiệc trong nước Thiên Chúa”. Người phán cùng kẻ ấy rằng: “Có một người kia dọn tiệc linh đình, và đã mời nhiều thực khách. Tới giờ dự tiệc, ông sai đầy tớ đi báo cho những kẻ được mời để họ đến, vì mọi sự đã dọn sẵn sàng rồi. Nhưng mọi người đồng thanh xin kiếu. Người thứ nhất nói với ông rằng: “Tôi mới tậu một thửa ruộng, tôi cần phải đi xem đất, nên xin ông cho tôi kiếu”. Người thứ hai nói: “Tôi mới mua năm đôi bò, và tôi phải đi thử chúng, nên xin ông cho tôi kiếu”. Người khác lại rằng: “Tôi mới cưới vợ, bởi đó tôi không thể đến được”.
“Người đầy tớ trở về thuật lại những điều đó cho chủ mình. Bấy giờ chủ nhà liền nổi giận, bảo người đầy tớ rằng: “Anh hãy cấp tốc đi ra các công trường và các ngõ hẻm thành phố mà dẫn về đây những người hành khất, tàn tật, đui mù và què quặt”. Người đầy tớ trở về trình rằng: “Thưa ông, lệnh ông ban đã được thi hành, thế mà hãy còn dư chỗ”. Ông chủ lại bảo người đầy tớ rằng: “Anh hãy ra ngoài đường ngoài ngõ và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi. Vì tôi bảo cho các người biết: không một ai trong những kẻ đã được mời, sẽ được nếm bữa tiệc của tôi”.

Thật buồn cho người chủ tiệc, và cũng thật khó hiểu và thật tiếc cho những khách được mời mà không đến. Những lý do họ đưa ra để cáo từ cho là có thật đi nữa, thì cũng thể hiện rõ thái độ của họ coi thường lời mời, và đúng hơn, coi thường chính vị chủ nhân của “bữa tiệc lớn” đã đối xử trọng thị với họ như vậy. Việc “tẩy chay” bữa tiệc như thế chỉ có thể xuất phát từ thái độ thù địch của họ đối với vị chủ tiệc này. Dù vậy, câu chuyện dụ ngôn dẫn đến một kết thúc có hậu: những lời từ chối phũ phàng ấy lại mở ra cơ hội cho những người “nghèo khó, đui mù, què quặt” được mời tham dự bữa đại yến, một diễm phúc mà họ chẳng hề dám mơ tưởng đến bao giờ.
           Câu chuyện dụ ngôn xưa cũng là bài học cho chúng ta hôm nay. Lời mời đặt niềm tin nơi Đức Kitô để được tham dự bữa tiệc vui của Cha trên trời, lời mời ấy được gửi tới mọi người trong gia đình nhân loại, nhưng có rất nhiều người chưa nghe, hoặc đã nghe mà vẫn từ chối. Thậm chí nhiều người tín hữu vẫn dựa vào một ngàn lẻ một lý do để chối từ đến Nhà Chúa tham dự Thánh lễ, là bàn tiệc được dọn ra cho chúng ta mỗi ngày: bàn tiệc Lời Chúa, bàn tiệc Thánh Thể. Bàn tiệc của Chúa đã sẵn. Mời bạn đến tham dự, đừng vì lý do gì mà từ chối nhé!

Tâm tình :
Lạy Chúa Giê su, chẳng ai xứng đáng được dự bàn tiệc Nước Thiên Chúa nếu Chúa không mời. Nhưng chẳng ai bị loại trừ khỏi bàn tiệc cánh chung nếu chúng con không cố ý từ chối lời mời đó.
Chẳng ai có thể tự cứu mình mà không cần đến Thiên Chúa, nhưng chúng con có thể làm mình bị trầm luân mãi mãi chỉ vì thái độ khép kín của mình trước ơn Chúa ban.
Lời mời của Thiên Chúa bị từ chối chỉ vì những chuyện không đâu. Chuyện tất bật làm ăn, chuyện vui chơi giải trí, chuyện mời mọc của bạn bè. Có nhiều chuyện thấy có vẻ quan trọng hơn, khẩn trương hơn, đến nỗi có người bỏ tham dự thánh lễ Chúa Nhật.
Xin cho chúng con biết nhận ra giá trị thật sự của bàn tiệc Nước Trời, chọn Thiên Chúa và biết quý những gì Ngài muốn ban cho chúng con. Đại tiệc Thiên Chúa đã dọn sẵn rồi, không chỉ ở đời sau, mà ngay ở đời này. Chúa mong chúng con đến để dự tiệc, hay đúng hơn để chia sẻ một tình bạn.
Amen.

Không có nhận xét nào: