Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Đừng tìm chỗ cao trọng...

Kết quả hình ảnh cho Suy niệm tin mừng Lc 14,7-11

Từ vô thần tới chức linh mục

8/21/2017 1:21:16 PM

Sinh trưởng trong một gia đình Do Thái giàu có ở Pháp vào năm 1814, Alphonse Ratisbonne trở nên thành viên trong công ty tài chính lớn của người chú. Lúc đầu, Ratisbonne là một người Do Thái bình thường, nhưng khi người anh gia nhập Công giáo và trở thành linh mục, cơn giận dữ tiềm ẩn nổi dậy trong Ratisbonne.
Ratisbonne viết: “Khi anh tôi trở thành người Công giáo và trở thành linh mục, tôi khủng bố anh ấy bằng những cơn giận dữ liên tục. Chúng tôi hoàn toàn tách biệt; tôi ghét anh ấy lắm, nhưng anh ấy vẫn tha thứ cho tôi”.
Hơn nữa, sự ghét bỏ này lây sang cả những người Công giáo khác, Ratisbonne giải thích rằng “điều đó khiến tôi tin rằng người Công giáo cuồng tín, và tôi ghét họ”.
Điều này ảnh hưởng niềm tin của Ratisbonne, và Ratisbonne không tin Thiên Chúa. Ratisbonne bận rộn theo đuổi những điều thuộc thế gian để quan ngại về niềm tin Do Thái giáo và ghét cay ghét đắng Công giáo khiến anh ta xa lánh mọi hình thức tôn giáo.

Cuối cùng, Ratisbonne cảm thấy cõi lòng trống vắng, trước tiên anh tìm cách chữa lành qua hôn nhân. Anh đính hôn với một người cháu (con của anh chị em), nhưng vì cô ấy còn nhỏ tuổi nên phải trì hoãn đám cưới. Trong lúc chờ đợi, Ratisbonne quyết định đi du lịch cho khuây khỏa, chứ chẳng có mục đích gì.
Anh tới Naples và ở đó khoảng một tháng. Sau đó anh tới Malta, nhưng vì đi sai tàu nên anh tới Rôma. Tại đây, anh tình cờ gặp người bạn cũ.
Một hôm, khi đến thăm người bạn đó, Ratisbonne gặp một người mới gia nhập Công giáo tên là Theodore de Bussieres, người này biết người anh là linh mục của Ratisbonne. Thay vì ghét người này, Ratisbonne lại vui vẻ trò chuyện với người này vì sự hiểu biết của người này.
Sau đó, Ratisbonne lại đến thăm Bussieres. Họ bàn luận sôi nổi về đạo Công giáo,và Bussieres đã đặt cược với Ratisbonne.
Bussieres trao cho Ratisbonne một mẫu ảnh Đức Mẹ Ban Ơn (Miraculous Medal)và bảo đeo vào, nói rằng rất có hiệu quả. Bussieres bảo Ratisbonne sáng tối hãy đọc kinh “Hãy Nhớ”(Memorare), đó là lời nguyện của Thánh Bernard de Clairvaux cầu xin với Đức Mẹ.
Mới đầu Ratisbonne nhất định không chịu đeo ảnh Đức Mẹ, nhưng rồi anh đã bằng lòng đeo vào cổ và hằng ngày đọc kinh “Hãy Nhớ”. Anh nghĩ rằng cũng chẳng hại gì, và có ý chứng minh sự lố bịch của Công giáo.

Ratisbonne vẫn giữ đúng theo thỏa thuận, đó là sớm tối đọc kinh “Hãy Nhớ”. Một hôm, anh đến thành phố cùng với Bussieres,họ dừng chân tại Nhà thờ Saint Andrea delle Fratte. Ratisbonne vào nhà thờ thấy có vẻ đầy ánh sáng kỳ lạ.Anh nhìn lên bàn thờ, nơi có ánh sáng phát ra, và anh nhìn thấy Đức Mẹ, hình dáng y như trong ảnh Đức Mẹ Ban Ơn.
Anh đã bật khóc khi ra ngoài nhà thờ, tay nắm chặt anh Đức Mẹ Ban Ơn. Vài ngày sau, anh gia nhập đạo Công giáo. Sau khi trở về Paris,cô gái đính hôn của anh rất ngạc nhiên và quyết từ hôn. Sau đó, Ratisbonne xin vào Dòng Tên và trở thành linh mục.

Câu chuyện trên đây chứng minh cho ta thấy đúng như Lời Chúa Giê su đã nói trong dụ ngôn :
" Ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”.Ratisbonne lúc đầu khinh bỉ người Công giáo, nhưng Chúa đã thức tỉnh lòng ông và qua người Bạn tốt mà ông đã tin đạo sau khi được ơn thấy Đức Mẹ. Xin mời Bạn cùng đọc đoạn Lời Chúa sau :

Thứ bảy 04/11/2017 - Tuần 30 TN
Lời Chúa : Lc 14,1.7-14 

Khi ấy, nhằm một ngày Sabbat Chúa Giêsu vào nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận thấy cách những kẻ được mời, chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:
“Khi có ai mời ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói với ngươi rằng: ‘Xin ông nhường chỗ cho người này’. Bấy giờ ngươi sẽ phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến, nói với ngươi rằng: ‘Hỡi bạn, xin mời bạn lên trên’. Bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự tiệc. Vì hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”.
Rồi Người lại nói với kẻ đã mời Người rằng: “Khi ông dọn bữa ăn trưa hay tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, bà con hay láng giềng giàu có, kẻo đến lượt họ cũng mời ông, và như thế ông đã được trả lễ rồi. Nhưng khi làm tiệc, hãy mời những người nghèo khó tàn tật, què quặt, và đui mù; ông sẽ có phúc, bởi họ không có gì trả lễ. Vì ông sẽ được trả lễ khi những người công chính sống lại”.

Quả thật, một trong những bận tâm chính của con người là đạt được vinh quang và danh tiếng, là xác định địa vị, đạt được các vị trí. Mỗi người cứ muốn ở cao hơn người khác, xa hơn người khác. Những người đồng bàn với Đức Giêsu hôm ấy đã tỏ lộ khuynh hướng này ra qua việc muốn có những chỗ nhất. Đức Giêsu hẳn là mỉm cười khi thấy cảnh tượng ấy, Người mới nói với họ dụ ngôn trên đây
Thật ra, Đức Giêsu không có mục đích nhắc lại một quy luật ứng xử khôn khéo. Người đã nói theo kiểu dụ ngôn nhằm cho chúng ta hiểu rằng cứ lo tìm chỗ và tìm danh dự thì thất bại thôi; tốt nhất cứ để cho chủ nhà bố trí chỗ ngồi. Điều này đúng với loài người, theo những quy luật họ đang theo. Nhưng Đức Giêsu nói thế để đưa chúng ta đến khẳng định: “Phàm ai tôn mình lên sẽ bị Thiên Chúa hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được Thiên Chúa tôn lên” Khao khát danh dự và uy thế, ra sức đánh bóng hào quang của mình đều không có giá trị gì trước nhan Thiên Chúa. Chúng ta không được bận tâm về cái tôi của mình, vì đó là một thứ ích kỷ. Do đó, chọn chỗ cuối không phải để được người ta ca ngợi, nhưng để trở thành lớn trước nhan Thiên Chúa.

Tâm tình :
Lạy Chúa Giê su, xin dạy cho chúng con biết sống đơn sơ, khiêm tốn, luôn coi người khác trọng hơn mình. Xin cho chúng con nhận ra Chúa mới chính là gia nghiệp của chúng con, chứ không phải những cái hào nhoáng khen chê bên ngoài mau qua. Amen


Không có nhận xét nào: