Từ sự đau khổ trong các hành lang bệnh viện đến chiêm niệm trước bàn thờ và ở giữa dân chúng, đó là hành trình đưa cha Alberto Debbi, một bác sĩ trở thành linh mục.
Đối với cha Alberto Debbi, ơn gọi linh mục là đáp lại hoàn toàn tiếng Chúa, Đấng mời gọi cha ra khơi, vượt qua những giới hạn của một gia đình, một bệnh viện và một xứ sở nơi cha sinh ra.
Ngày 15/12 vừa qua (2018) là một ngày tràn đầy niềm vui đối với cộng đoàn giáo phận Reggio Emilia-Guastalla, vì từ hôm nay, giáo phận sẽ có thêm một tân linh mục phục vụ đoàn chiên của Chúa. Vào lúc 6 giờ chiều hôm đó, tại nhà thờ chính tòa Đức Maria Hồn xác lên trời, Đức cha Massimo Camisasca của giáo phận đã đặt tay truyền chức linh mục cho thầy phó tế Alberto Debbi. Ơn gọi linh mục là một quà tặng quý giá Thiên Chúa ban cho Giáo hội và mỗi ơn gọi đều là độc đáo và duy nhất. Đối với tân linh mục Alberto Debbi thì điều này càng rõ ràng hơn. Ơn gọi của cha là một hành trình thật đặc biệt. Ở tuổi 42, với bằng cấp bác sĩ, một tương lai tươi sáng đã và đang mở rộng cánh cửa với cha, một mái gia đình êm ấm đang chờ đợi cha, nhưng cha đã quyết định để tất cả sang một bên và long trọng tuyên thệ trở thành linh mục của Chúa Kitô để phục vụ tha nhân hơn nữa.
Có một Tình yêu lớn hơn mời gọi tôi
Alberto Debbi sinh ngày 12/03/1976, là con thứ tư trong gia đình có 6 người con của ông bà Enzo Debbi và Anna Rompianesi. Ngay từ thời niên thiếu, Alberto đã muốn sử dụng những ơn Chúa ban cho mình để giúp đỡ phục vụ tha nhân. Năm Alberto 18 tuổi, ông Enzo, cha của anh đã qua đời sau một cơn bệnh nặng. Chính biến cố này đã giúp Alberto xác định cụ thể ước muốn dành cuộc đời mình cho tha nhân; Alberto đã chọn giúp đỡ cho những người đang bị đau đớn vì bệnh tật. Anh bắt đầu theo học y khoa tại bệnh viện đại học đa khoa Modena. Sau khi tốt nghiệp vào năm 2001, Alberto đã đăng ký học bác sĩ nội trú và năm 2005, anh trở thành bác sĩ chuyên về các bệnh đường hô hấp, ở Modena.
Với tấm bằng bác sĩ, Alberto làm việc sáu tháng tại phòng thuốc của bệnh viện ở Scandiano, rồi 8 tháng tại phòng cấp cứu của Castelnovo Monti, và cuối cùng anh đến khoa phổi ở Sassuolo (Modena), nơi anh làm việc gần bảy năm. Trong thời gian này, Alberto muốn lập gia đình và anh chuẩn bị kết hôn. Nhưng vào thời điểm quyết định đó, anh đã can đảm, thành thật thú nhận rằng, từ khía cạnh con người, chọn lựa này không làm cho anh hoàn toàn hạnh phúc. Thật là may mắn cho Alberto vì người bạn gái của anh hiểu được suy tư của anh và giúp anh nhận ra muốn điều tốt cho người khác thật sự là gì. Cô đã đồng ý chấp nhận để Alberto thực hành một thời gian phân định; và cuối cùng là vào năm 2011, họ đã quyết định hủy hôn ước. Cha Alberto chia sẻ: “Nó có vẻ như là mâu thuẫn, nhưng “bước căn bản chính là, qua tình yêu của vị hôn thê của tôi, nhận ra rằng có một Tình yêu lớn hơn mà tôi được mời gọi đến với Tình yêu đó.”
Chúng ta càng trở nên nhỏ bé, thì Chúa càng có thể hành động khi sử dụng chúng ta
Vì vậy, vào năm 2012, Alberto đã tham dự năm dự bị của chủng viện trong khi vẫn tiếp tục làm việc tại bệnh viện. Cuối cùng, đến tháng 09/2013, anh đã nghỉ việc tại bệnh viện và theo học triết học và thần học. Đối với Alberto, đang là một bác sĩ chuyên khoa, việc trở lại ngồi trên các băng ghế lớp học để học triết học và thần học không phải là một cuộc dạo chơi. Trong những năm chủng sinh, thầy Alberto đã hoạt động mục vụ cách thực tế như: chuyến viếng thăm những người bệnh và các gia đình tại Nhà Đức Mẹ Uliveto ở Montericco, đồng hành với các thiếu nữ là nạn nhân của tệ nạn khai thác tình dục, trợ giúp ơn gọi cùng với tổ chức “Giếng nước Giacóp", những phiên trực tại Trung tâm Bác ái Đức Trinh nữ của Ghiara ở Reggio. Trong hai năm cuối cùng, thầy Alberto đã sống một định hướng mạnh mẽ trong lĩnh vực bác ái và hoạt động với người trẻ. Ngày 27/05/2017, thầy Alberto được lãnh nhận chức phó tế.
Trước ngày chịu chức linh mục, cha Alberto chia sẻ: “Tôi đặc biệt muốn là một người hy vọng. Một hy vọng không kết thúc với bệnh tật và cái chết… Tôi tin rằng linh mục ở giữa dân và vì dân, dấn thân để đưa con người đến gần với Thiên Chúa và giúp họ tìm được cánh đồng cỏ sự sống thật sự. Nếu trong ngày lãnh nhận chức phó tế tôi đã cảm thấy hơn bất cứ điều gì khác, là đặt cuộc sống của mình theo ý của Chúa bằng cách đáp lại tình yêu của Người, thì hôm nay tôi thực sự nhận thấy ân sủng của Người quá tràn đầy. Đó là tất cả ân sủng, và chúng ta càng trở nên nhỏ bé, thì Chúa càng có thể hành động khi sử dụng chúng ta”.
Thứ bảy 27/4/2019 - Tuần bát nhật PS
Lời Chúa : Mc 16, 9-15
Sau khi sống lại vào lúc tảng sáng ngày thứ nhất trong tuần, Đức Giêsu hiện ra trước tiên với bà Maria Mácđala, là kẻ đã được Người trừ cho khỏi bảy quỷ. Bà đi báo tin cho những kẻ đã từng sống với Người mà nay đang buồn bã khóc lóc. Nghe bà nói Người đang sống và bà đã thấy Người, các ông vẫn không tin. Sau đó, Người tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các ông, khi họ đang trên đường đi về quê. Họ trở về báo tin cho các ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này. Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa. Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin những kẻ đã được thấy Người sau khi Người trỗi dậy. Người nói với các ông: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo.”
Xem ra tin Thầy Giêsu phục sinh không phải là chuyện dễ, ngay cả đối với các môn đệ, dù họ đã được nghe Thầy báo trước nhiều lần khi còn sống bên Thầy, dù có những người trong nhóm làm chứng mình đã thấy Thầy sống lại. Ở lại trong nỗi thất vọng, buồn phiền thì dễ hơn sống lạc quan vui tươi. Các môn đệ không ra khỏi được nỗi đau do cái chết của Thầy. Có những nỗi đau làm con người khép kín và khoanh tay bất động. Nhưng Đức Giêsu phục sinh vẫn không bỏ rơi các học trò cứng cỏi của mình. Ngài kiên trì chinh phục họ bằng cách đến với họ và dùng bữa. Ngài đưa họ ra khỏi thế giới nhỏ bé của họ và giao cho họ một sứ mạng lớn lao. “Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (c. 15).
Tin Đức Giêsu phục sinh cũng không dễ đối với chúng ta hôm nay. Nếu thực sự tin vào sự phục sinh ở đời sau, chắc chúng ta sẽ sống khác. Thanh thoát hơn, nhẹ nhàng hơn, quảng đại hơn, vui tươi hơn... Nhiều khi chúng ta vẫn loan báo Tin Mừng với vẻ mặt buồn bã, vẫn nói về đời sau mà lòng còn quá nặng với vinh hoa đời này. Chỉ mong chúng ta được thực sự phục sinh như Thầy Giêsu, để làm tròn sứ mạng Thầy trao phó.
Lạy Chúa phục sinh, vì Chúa đã phục sinh nên con thấy mình chẳng còn gì phải sợ.
Vì Chúa đã phục sinh nên con được tự do bay cao, không bị nỗi sợ hãi của phận người chi phối, sợ thất bại, sợ khổ đau, sợ nhục nhã và cái chết lúc tuổi đời dang dở.
Vì Chúa đã phục sinh nên con hiểu cái liều của người kitô hữu là cái liều chín chắn và có cơ sở. Cái liều của những nữ tu phục vụ ở trại phong. Cái liều của cha Kolbê chết thay cho người khác. Cái liều của bậc cha ông đã hiến mình vì Đạo. Sự Phục Sinh của Chúa là một lời mời gọi mang một sức thu hút mãnh liệt khiến con đổi cái nhìn về cuộc đời: nhìn tất cả từ trên cao để nhận ra giá trị thực sự của từng thụ tạo. Sự Phục Sinh của Chúa giúp con dám sống tận tình hơn với Chúa và với mọi người. Và con hiểu mình chẳng mất gì, nhưng lại được tất cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét