Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

Nỗi đau khi bị người nhà chối từ

Kết quả hình ảnh cho không đón nhận người nhà


Kinh nghiệm bị chối từ

Có lẽ trong cuộc sống của mỗi người ai cũng có chút kinh nghiệm bị chối từ. Kinh nghiệm đó có thể đến từ bạn bè, từ bề trên, từ người thân hay từ chính cha mẹ của mình. Với tôi, kinh nghiệm đó là một vết thương ăn sâu trong tâm trí.
Một đêm nọ, khi ấy tôi 14 tuổi. Một đêm trăng đẹp nơi vùng quê yên bình, tụi con trai trong làng rủ nhau đi chơi. Chúng tôi đã rủ nhau ra bãi biển đầy gió mát để chơi những trò chơi quen thuộc của tụi nhỏ thường chơi mỗi dịp trăng về; nào là trò trốn tìm, nào là cõng vật…
Chúng tôi đã thả hồn vào những trò chơi mà quên hết mọi sự, không còn nghĩ gì đến thời gian hay người nhà đang thao thức trông chờ. Mười giờ, mười một giờ, rồi mười hai giờ…
Bỗng chúng tôi nghe có tiếng la lớn của một người đứng tuổi, trong tay cầm một chiếc roi đang nhanh nhẹn bước tới. Người đó là bác Tư, ba của đứa bạn trong xóm. Gặp đứa nào bác cũng dùng roi tét vào mông và đuổi về. Lũ nhỏ chúng tôi đang ồn ào náo động bỗng dưng im bặt và mạnh ai nấy chạy về.
Thấy bố mẹ mình không ra tìm nên tôi tưởng mọi người đã ngủ say. Về gần tới nhà tôi đi rất nhẹ để mong có thể qua mặt được bố mẹ. Không may cho tôi, đêm đó Ba tôi không ngủ, Ba mang chiếc chõng tre ra trước sân nhà nằm đợi tôi, lòng đầy lo lắng và bực bội nhưng Ba vẫn kiên trì chờ đợi.
Tôi biết lỗi của mình nên tìm mọi cách để mong có thể tránh được hình phạt sắp xảy đến. Nhưng chuyện gì đến cũng đến, tiếng Ba tôi lằng hắng khi nghe tiếng chó sủa. Ông ngồi dậy nhìn và thấy tôi đang lù lù như một tên tội nhân đi thú tội.
Không nói một câu, Ba tiến lại tát tôi một bạt tai thật mạnh và đuổi tôi ra khỏi nhà. Ba bảo tôi mất nết và đêm nay không được vào nhà ngủ, phải ngủ ở ngoài đường cho biết tội.
Lòng tôi sợ đến muốn lịm đi. Tôi khóc thật nhiều và xin Ba tha thứ, nhưng với tính cách của một người cha đầy nghiêm khắc và độc đoán, ông không cho tôi một cơ hội nào. Mẹ tôi là người rất thương con, bà chạy ra năn nỉ Ba cho tôi được vào nhà nhưng Ba từ chối thẳng thừng. Ba không chấp nhận một đứa con hư như tôi.
Tôi phải trả giá cho sự hư đốn của mình.
Lần đầu tiên trải nghiệm sự từ chối, tôi cảm thấy thật sự bị sốc nặng. Tôi cảm thấy mình cô đơn đến lạnh hồn. Tôi đi trong đêm tối như một kẻ vô hồn. Tâm hồn tôi xao xuyến trong sự bất an. Tôi không biết đi về đâu, đêm nay lấy chỗ nào cho tôi tựa đầu…? Bao nhiêu câu hỏi ập đến trong tôi kèm với sự sợ hãi và cô đơn.
Giờ đây tôi là kẻ không nhà, không người thương mến. Tôi bước đi mà không thấy một bến bờ bình yên. Trong tôi lúc bấy giờ, người Cha không còn phải là người có thể cho tôi sự bình an, không phải là người bao bọc chở che tôi, nhưng mà là một ông chủ hà khắc và bạo lực.
Tôi đã phải trải qua một đêm tồi tệ nhất trên đời, đêm đó cho tôi một kinh nghiệm bị từ chối, bị bỏ rơi của người thân mình.


Câu chuyện trên đây nói lên sự lạc lõng cô đơn của một người, nỗi đau cùng cực khi bị chính người nhà bỏ rơi. Trong cuộc đời mỗi người chúng ta, cũng không thiếu những nỗi tủi nhục đau khổ khi bị người thân, người yêu mà mình tin tưởng xô đuổi không nhìn nhận. Trong Tin Mừng thuật lại việc Chúa Giê su xuống thể, mặc kiếp phàm nhân để ở với loài người, nhưng loài người đã quay mặt, quay lòng với Đấng tạo dựng ra mình.Xin mời Bạn cùng đọc đoạn Tin mừng sau đây :

Thứ bẩy 31/13/2916 Tuần bát nhật Chúa GS

Ga 1,1-18

1 Lời có lúc khởi đầu, và Lời ở với Thiên Chúa, và Lời là Thiên Chúa.
2 Người ở với Thiên Chúa lúc khởi đầu.
3 Nhờ Người, mọi sự được tạo thành, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành. Điều đã được tạo thành
4 ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho loài người,
5 và ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không lấn át được ánh sáng.
6 Có một người được Thiên Chúa sai đến, tên ông là Gio-an.
7 Ông ấy đến làm chứng. Ông làm chứng về ánh sáng, để nhờ ông ấy, mọi người tin.
8 Ông ấy không phải là ánh sáng, nhưng làm chứng về ánh sáng.
9 Người là ánh sáng thật, ánh sáng [3] chiếu soi mọi người, đến trong thế gian.
10 Người ở trong thế gian, nhờ Người thế gian được tạo thành và thế gian đã không nhận biết Người.
11 Người đã đến nhà mình, và những kẻ thuộc về Người đã không đón nhận Người.
12 Nhưng những ai đón nhận Người, Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa. Họ là những người tin vào danh của Người,
13 Họ được sinh ra không bởi khí huyết, cũng không bởi ước muốn của người phàm, cũng không bởi ước muốn của đàn ông, nhưng bởi Thiên Chúa.
14 Lời đã trở thành người phàm và cư ngụ giữa chúng tôi, và chúng tôi đã thấy vinh quang của Người, vinh quang bên Cha như là Con Một, đầy tràn ân sủng và sự thật.
15 Gio-an làm chứng về Người, ông ấy hô lên rằng: “Đây là Đấng mà tôi đã nói: Người đến sau tôi, nhưng vượt trước tôi, vì Người có trước tôi.”
16 Từ sự sung mãn của Người, tất cả chúng tôi đã lãnh nhận ân sủng này đến ân sủng khác.
17 Vì Lề Luật đã được ban nhờ Mô-sê, ân sủng và sự thật đã có nhờ Đức Giê-su Ki-tô.
18 Chưa ai thấy Thiên Chúa bao giờ; Con Một Thiên Chúa là Đấng hằng ở nơi cung lòng Cha, chính Đấng ấy đã kể cho chúng ta.



Suy niêm:
Hy Thanh là một kỹ sư khai thác nước ngầm. Anh đã du học từ nước ngoài trở về cùng một số bạn hữu. Các bạn anh về nước, ai cũng có việc làm ngay, lương lại cao…Còn Hy Thanh, vì nghề nghiệp, anh rất khó kiếm việc làm, nên cứ long đong lận đận mãi. Một hôm, vị Thượng tọa nghe anh tâm sự, để an ủi anh, ông kể câu chuyện về chiếc đinh cong : Một hôm trên đường về, tôi thấy nó nằm ngay trên lối đi vào nhà, không nỡ nhắm mắt bỏ qua, tôi nhặt nó lên, đem về, thầm nghĩ : biết đâu rồi cũng có lúc cần đến nó. Tôi gõ cho nó thẳng ra, cất vào chỗ trống bên kệ sách. Rồi hôm gần tết, có người bạn tặng tôi tờ lịch đẹp, tôi tìm chỗ treo, thế là nhờ có sẵn cái đinh, tờ lịch được treo lên, bàn làm việc của tôi đẹp hẳn lên…Nghe câu chuyện đó, Anh an tâm và hy vọng chờ thời cơ đến. Quả nhiên, năm ấy trời hạn hán, đâu đâu người ta cũng nhao lên vì thiếu nước.Bấy giờ thiên hạ mới tìm đến những người có bằng cấp như anh….Anh dốc toàn lực làm việc ngày đêm không biết mệt mỏi để phục vụ xã hội, đem lại được rất nhiều nước cho bà con dùng thỏa thuê. Nhưng có nhiều người lạm dụng nước : như uống nhiều, tắm nhiều, đâm ra“bội ẩm”…thậm chí có người chết vì nước ! Thế là người ta lại quay ra đổ lỗi cho anh đã làm hại họ. Cả các bạn hữu của anh, vì ghen tương, cũng vào hùa với những người xấu này lên án anh. Rõ là làm ơn mắc oán ! Anh thất vọng buồn chán, lâm trọng bệnh. Khi gần chết, anh chỉ xin một điều duy nhất là: trên tấm mộ tôi, xin ghi khắc dòng chữ này : “Tôi rất thương người, nhưng rất sợ lòng người .”“Tôi rất thương người, nhưng rất sợ lòng người ? Vì “thương yêu”là bản chất của con người. Ai không yêu thương, thì không còn là người ! nhưng lòng người mau“thay trắng đổi đen”! Ngay như Chúa tể trời đất khi xuống thế làm người cũng không thoát khỏi “địng mệnh”này: Thánh Gioan nói: “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận.(11)” Thật ra, thì theo Khổg tử : “nhân chi sơ tính bổn thiện. Nhưng chỉ vì ba cái : danh, lợi, thú, làm cho lòng người đảo điên ! Loại trừ được “ba cái”đó ra khỏi cõi lòng, thì con người mới giữ được cái “thiện tâm” của mình ! Thi hào Nguyễn Du cũng biết điều đó : “Thiện căn ở tại lòng ta, chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài .”
Thật ra, đây là một bài học : Hãy canh giữ con tim mình trong tình yêu mến Chúa. Vì Con Người Là “Hình Ảnh Tình Yêu Thiên Chúa, đã Được Thiên Chúa Tạo Dựng “ĐỂ YÊU và ĐƯỢC YÊU ”. Thánh Gioan Tông đồ đã được Chúa Thánh Thần mặc khải khi dạy về điều này:“Chúng ta biết rằng : chúng ta đã chuyển từ cõi chết bước vào cõi sống, vì chúng ta yêu thương. Kẻ nào không yêu thương, thì ở lại trong cõi chết. Phàm ai ghét anh em mình thì là kẻ sát nhân. Và anh em biết:Không kẻ sát nhân nào có sự sống đời đời ở trong mình.” (1Ga4,,14-16) Vì: “Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là Tình yêu” (1Ga4,8)!


Tâm tình :
 Lạy Chúa Giêsu, Vũ Trụ Trời Đất Bao La Vô Tận là Nhà Của Chúa,Nhưng Chúa không thích ngự ở đó, cho bằng ngự trong linh hồn chúng con.Vũ Trụ trời đất không dám từ chối Chúa,nhưng Con Tim nhỏ bé chúng con nhiều khi lại không đón tiếp Chúa.Xin Chúa thứ tha những vong ân bội nghĩa của chúng con.Xin dạy chúng con Biết Canh Giữ Con Tim nhỏ bé của mình, để chỉ dành nó cho Một Mình Chúa mà thôi, và đừng bao giờ dám từ chối Chúa một điều gì, vì chúng con phải kính sợ Chúa, chứ không phải Chúa sợ chúng con.
Amen.

Không có nhận xét nào: