Ông Bà tôi là chủ đất ở thành phố Brooklyn. Nói là chủ đất cũng hơi quá đáng, thật ra Ông Bà chỉ có miếng vườn sau nhà thôi. Giữa vườn có một chỗ tráng xi măng có che mái gọi là chái nhà sân sau. Chung quanh đó, ông tôi trồng ít rau cải, và cây ăn trái gồm 2 cây vã và một cây đào. Cây vã là loại thích hợp với khí hậu vùng Địa Trung hải, nên khi mùa đông có gió bấc lạnh thổi xuống, chúng tôi cột cố định các cành cây vào thân cây và bọc nó lại với giấy sốp đen, với hy vọng màu đen sẽ giữ được một ít hơi ấm của mặt trời mùa đông. Trong suốt mùa đông, chúng ta có thể thấy hai cây vã ở vườn sau nhà. Vì cành được cột chặt vào thân cây và trùm kín lại, nên cây trông như một tấm thảm đen bao bọc một cái thùng lớn. Đôi khi, tuyết phủ dầy cả vườn đến hết mùa đông.
Nhưng sau một mùa đông rét giá nọ, đã làm 2 cây vã gần như chết. Ông tôi muốn trồng 2 cây đào với một cây vã thôi. Ông tháo bao một cây ra rồi mổ tách vỏ. Xong ông chặt một cành đào và tháp vào thân cây vã đã chặt hết cành. Ông bao chặt chổ tháp cành đào vào cây vã rồi bảo chúng tôi hãy đợi xem chỗ tháp sẽ ra sao. Nếu tháp không tốt thì cành đào sẽ chết. Chúng tôi tự hỏi, nếu cánh đào tháp sống được thì chúng tôi sẽ nhận được trái cây gì từ cành đào tháp này. Và cành tháp đã sống được, để đến mùa hè sau đó bắt đầu cho trái: trái đào. Gốc vã đã cung cấp cho cành đào nhựa sống để sinh hoa và cho trái ăn ngon. Nếu không có nhựa sống từ gốc vã, cành đào sẽ chết và chúng tôi không được ăn mứt và bánh đào do bà tôi làm. Trong lúc tháp, hai cây đều chịu cắt tỉa khó khăn và đau đớn; một cây bị chặt cành và một cành đào bị chặt lìa cây. Đốn chặt cây là biện pháp phải chịu đau đớn một thời gian ngắn để sinh hoa trái tốt theo ý muốn.
Chúng ta cũng giống như cành tháp vào gốc chủ. Theo cách của nhà nông khi nói về cây nho, Chúa Giêsu cũng nói cho chúng ta biết phải sống liên kết với Ngài nếu muốn sinh hoa trái. Qua Bí Tích Rửa Tội, chúng ta đã được tháp vào Chúa Giêsu, và chúng ta hưởng sự sống từ Ngài. Cành đào thì cho trái đào. Nếu ông tôi tháp cành mận thì chúng tôi sẽ có trái mận. Bà tôi sẽ có mận để làm mứt. Chúng ta được tháp vào Chúa Giêsu thật, nhưng chúng ta vẫn giữ bản chất của chúng ta với những tài năng riêng của mình như năng khiếu về nhạc, kể chuyện, nấu nướng, viết sách, tổ chức, săn sóc, lôi cuốn thuyết phục, .v.v…
Chúng ta mỗi người mỗi khác. Nhưng chúng ta vẫn cùng hưởng sức sống từ Chúa Kitô là cội nguồn sự sống của các Kitô hữu nơi trần gian. Chúng ta không có những cặp Kitô hữu sinh đôi, mỗi chúng ta đều đặc biệt. Nhưng nguồn gốc của sức sống trong mỗi chúng ta là một. “Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở trong anh em”. Nếu có đứa nào trong chúng tôi gở cành đào tháp ra khỏi gốc vã, chắc sẽ bị ông tôi trách phạt, vì chỉ còn một cành cây khô không lá, dĩ nhiên là không mong gì có mứt và bánh đào để ăn. Mỗi chúng ta đều được tháp vào Chúa Kitô, và sinh hoa trái. Hầu giúp cho những người cần chúng ta giúp đỡ và tha thứ cho họ.
Mỗi khi chúng ta cùng nhau cử hành Phụng vụ, là chúng ta bày tỏ niềm ao ước được gắn liền với Chúa Kitô và với tất cả mọi người. Nhờ Phụng vụ, qua việc lắng nghe Lời Chúa trong sách Thánh, trong sự xướng đáp lời kinh Thánh Thể, cùng với cộng đoàn, chúng ta rước Thánh Thể. Và cùng ý nghĩa đó, trong khi cử hành Phụng vụ các Bí Tích, giúp chúng ta hiệp thông với nhau. Lời Chúa khẳng định : Lắng nghe Lời Chúa và đem ra thực hành thì tốt hơn là hì hục làm nhiều việc mà không có Chúa . Xin mời Bạn cùng đọc đoạn Lời Chúa sau đây :
Thứ ba 10/10/2017 - Tuần 27 TN
Tin Mừng: Lc 10,38-42
38 Trong khi thầy trò đi đường, Đức Giê-su vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Mác-ta đón Người vào nhà. 39 Cô có người em gái tên là Ma-ri-a. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy. 40 Còn cô Mác-ta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” 41 Chúa đáp: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! 42 Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi”.
Cuộc sống chúng ta ngày nay đang thiếu một điều vô cùng hệ trọng, đó là sự thinh lặng. Có thể nói, hằng ngày ta bị bao vây bởi đủ thứ âm thanh của xã hội công kỹ nghệ. Những tiếng còi inh ỏi của xe hơi, xe gắn máy trên đường phố, tiếng ầm ầm của động cơ, máy móc nơi công xưởng, hay những âm thanh hỗn loạn của máy vi tính, của chuông điện thoại, tiếng ồn ào với lời ra tiếng vào nơi các quán ăn, nhà hàng…đã chiếm hết tâm trí chúng ta đến nỗi chúng ta không còn biết mình từ đâu đến và sẽ đi đâu. Không những thế, đầu óc chúng ta còn bị chi phối bởi đủ thứ những lo toan về cuộc sống vật chất hằng ngày. Và rồi chúng ta cứ loay hoay và quay cuồng trong cuộc sống ồn ào như thế từ ngày này qua ngày khác mà chẳng còn tha thiết đến con đường thiêng liêng dẫn về thiên giới nữa!
Qua hình ảnh bà Mác ta trong bài Tin mừng hôm nay, bạn và tôi được Chúa nhắc nhở rằng mọi sự đời này rồi sẽ qua đi hết, chỉ có một điều cần thiết không bao giờ tan biến mà ta phải chuẩn bị ngay từ bây giờ, đó là Nước Trời! Để lắng nghe được sứ điệp Nước Trời, thì tôi và bạn phải ở trong sự tĩnh lặng của tâm hồn! Vậy mỗi ngày chúng ta đã dành bao nhiêu phút để nghĩ về thiên giới, để nghe Chúa nói trong tâm hồn về lẽ sống đời đời mai sau?
Tâm tình :
Lạy Chúa Giê su, cuộc sống dồn dập hôm nay dễ biến chúng con thành Martha: xao động, âu lo, căng thẳng, mất kiên nhẫn. Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết say mê đọc và gẫm suy Lời Ngài, vì Lời Chúa chính là ngọn đèn soi bước chân con trong một thế giới có quá nhiều con đường thênh thang dẫn đến hư vong này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét