Em mãi không hiểu sao mình thích sống ngược tâm đến vậy?
Em và anh, là yêu mà không phải yêu, là bạn cũng chẳng ra bạn, là kẻ thù càng không, nhưng không gặp thì nhớ, gặp lại hay cãi nhau, bên cạnh nhau quá gần thì trở nên ngượng ngùng.
Có những khoảnh khắc em đã định nói ra tiếng lòng mình cùng anh nhưng định mệnh lại rất khôi hài, khiến em phải im lặng ôm lấy tương tư, nhìn anh cười vui vẻ cùng những cô gái khác, còn em chỉ đóng vai một người bạn khác giới luôn thấu hiểu anh. Chắc có lẽ anh chẳng bao giờ thấy được hàng mi em đã rung lên như muốn khóc khi được anh giới thiệu người con gái anh đang thương, anh nói với em anh sẽ quen cô ấy lâu dài, không chóng vánh như các mối tình trước đây.
Em gật đầu cười gượng ủng hộ anh, em gằn giọng bắt anh cam kết lần này là thật lòng… với cô ấy. Em mãi không hiểu sao mình thích sống ngược tâm đến vậy, luôn đóng vai phụ trong mọi câu chuyện tình. Chuyện của người ta, em trở thành quân sư chỉ đường bày lối. Chuyện của mình, em sẽ là người yêu đơn phương hoặc là bạn rất tốt của nam chính.
Có lẽ cho đến giờ phút này vai diễn em chưa sắm chính là cô gái đi giành giật tình yêu của người khác, vì em không bao giờ muốn làm thế, kể cả khi có cơ hội. Em luôn muốn tự mình đưa ra lựa chọn cho bất cứ điều gì liên quan đến cuộc đời mình, từ trường học, công việc, các mối quan hệ bạn bè và cả tình yêu.
Đã có những lúc em nghĩ, hay cứ để mọi thứ đến tự nhiên, để đời mình như con thuyền nhỏ không tay lái, sóng xô đi đâu thì hãy đến đó. Nhưng em lại không can tâm, bao nhiêu năm em tự mình đóng nên một con tàu lớn cho cuộc đời mình, em tự lái nó và cũng tự sửa chữa những hỏng hóc mà người khác mang lại cho em.
Con tàu lớn của em vững chãi, luôn sẵn sàng giăng buồm trước sóng to gió lớn. Anh hay bất cứ chàng trai nào bước vào cuộc đời em, nếu không phải là gió, là sóng thì cũng sẽ là tảng đá ngầm dễ khiến em tổn thương, chưa ai có thể trở thành chú hải âu nhỏ có thể cùng con tàu lớn đi khắp thế gian.
Em biết như vậy nhưng vẫn giữ anh lại trong lòng, vẫn không thể buông bỏ tảng đá ngầm đã hết lần này đến lần khác để em va vào vỡ từng mảnh, lại tốn thêm thời gian chắp vá vì anh.
Lạ là, em chưa từng mong anh sẽ biết và chấp nhận tình cảm của em, vì trong số những lựa chọn, anh không phải là điều em muốn chọn mang theo suốt cuộc đời. Em cứ đặt anh ở đó trong tim mình, lúc nhớ lúc thương, lúc khao khát lúc lại muốn ném đi thật xa.
Chắc em sẽ không bị ông trời trừng phạt vì đã đùa giỡn với hình bóng của anh đâu nhỉ, vì anh vẫn là anh mà em vẫn là em, không khiến anh đau khổ hay tổn thương.
Tàu lớn chỉ nên đợi hải âu, nên tránh va vào đá ngầm, đúng mà phải không anh?
Những người thích sống ngược đời như lời tỏ bày trên đây không thiếu trong xã hội ngày nay. Nguy hiểm hơn thái độ này vẫn đang ngự trị trong tâm hồn tôi, và trong cả Bạn nữa ! Chúng ta vẫn sống kiểu ngược đời và giả dối như thế trong một đất nước mà điều này xem ra rất "thường". Chúng ta đã đánh mất sự chân thật, mất lương tâm chân chính... Ước mong sao mọi người sẽ có này dám sống thật với chính mình và với nhau. Xin mời Bạn cùng đọc đoạn Lời Chúa sau đây :
Thứ tư 19/9/2018 - Tuần 24 TN
Lời Chúa : Lc 7, 31 – 35
(31) Vậy tôi phải ví người thế hệ này với ai? Họ giống ai? (32) Họ giống như lũ trẻ ngồi ngoài chợ gọi nhau mà nói:
"Tụi tôi thổi sáo cho các anh, mà các anh không nhảy múa; tụi tôi hát bài đưa đám, mà các anh không khóc than". (33) Thật vậy, ông Gioan Tẩy Giả đến, không ăn bánh, không uống rượu, thì các ông bảo: "Ông ta bị quỷ ám". (34) Con Người đến, cũng ăn cũng uống như ai, thì các ông lại bảo: "Ðây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi". (35) Nhưng Ðức Khôn Ngoan đã được tất cả con cái mình biện minh cho".
Ngày nay, nhân danh dân chủ, tự do ngôn luận, nhiều người muốn có một Giáo Hội của mình, một Giáo Hội được định đoạt theo những suy nghĩ của mình, chứ không là giáo lý do Chúa mạc khải và ủy thác cho Giáo Hội nữa. Muốn là Kitô hữu, nhưng lại không muốn chấp nhận giáo huấn của Chúa Kitô được ủy thác cho Giáo Hội, đó là một thái độ thiếu nhất quán. Chúng ta có thể thấy được một thái độ như thế trong bài Tin Mừng hôm nay.
Chúa Giêsu mượn hình ảnh nhóm trẻ chơi ngoài phố chợ để nói lên thái độ ấy. Chấp nhận cuộc chơi, nhưng khi tiếng sáo thổi lên thì lại không nhảy múa; chấp nhận diễn kịch, nhưng khi bài hát đưa đám được cất lên thì lại không khóc theo. Những người Do thái thời Chúa Giêsu cũng có phản ứng đối với Ngài không khác nào đám trẻ chơi ngoài phố chợ này. Họ mong chờ Ðấng Cứu Thế, Gioan Tẩy Giả loan báo về Ngài, nhưng họ không chấp nhận nếp sống khổ hạnh của ông, họ bảo ông bị quỉ ám; Chúa Giêsu khai mạc thời cứu thế bằng yêu thương, phục vụ, tha thứ, thì họ lại bảo rằng Ngài là tên ăn nhậu, hòa nhập với phường thu thuế và tội lỗi.
Mong chờ Ðấng Cứu Thế, nhưng không chấp nhận những thể hiện của thời cứu thế; trông đợi Ðấng Cứu Tinh, nhưng phải là Vị Cứu Tinh do mình tạo ra, đó là thái độ của những người Do thái thời Chúa Giêsu. Thái độ ấy cũng là cơn cám dỗ triền miên của các Kitô hữu thời đại chúng ta. Chúa Giêsu đã nói: "Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mà theo Ta". Chúng ta mang danh hiệu Kitô, chúng ta muốn làm môn đệ Ngài, nhưng có lẽ chúng ta chưa từ bỏ chính mình để chấp nhận và sống theo giáo huấn của Ngài.
Chúa Giêsu mời gọi chúng ta mặc lấy sự khôn ngoan của con cái Chúa, đó là sự khôn ngoan của trẻ thơ luôn biết sống khiêm tốn và tin tưởng. Xin Ngài củng cố chúng ta trong tâm tình ấy, để chúng ta luôn được trung thành với giáo huấn mà Ngài đã ủy thác cho Giáo Hội.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con một tâm hồn thiện chí, xin mở lòng trí và giúp chúng con khiêm tốn nhận ra thân phận nhỏ bé của mình, để chúng con dễ dàng đón nhận sự khôn ngoan của Chúa. Xin ban cho chúng con ơn can đảm để thực thi tiếng Chúa mời gọi và dấn thân đi trên đường lối của Ngài. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét