Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2020

Người Mục tử tuyệt vời

Mục Tử Nhân Lành – Suy niệm CN IV Phục sinh


Vào năm 1943, xảy ra vụ năm người lính Đức bị phục kích và bị sát hại gần thành phố Chani, miền bắc nước Ý. Và thế là viên chỉ huy Đức Quốc Xã liền ra lệnh bắt 50 người thế giá nhất của thành phố đem đi xử bắn để dạy cho dân thành một bài học.

Đức Cha chánh và Đức Cha phó đã cố gắng can thiệp nhưng không hiệu quả gì. Tất cả 50 người đều bị trói, bị bịt mắt và xếp thành hàng dài. Thế rồi giây phút đen tối nhất đã đến. Tiếng còi hụ vang lên báo hiệu nhắm súng. Đức Cha chánh xin viên chỉ huy một đặc ân cuối cùng là được ôm hôn từng người sắp bị hành quyết. Ngài tìm cơ hội cho các nạn nhân được xưng tội để giao hoà với Chúa. May mắn thay, lời thỉnh cầu này được chấp nhận.
        Nhưng cũng thật lạ lùng, bởi vì sau đó hai vị giám mục đã không trở về chỗ cũ, trái lại các ngài đã đứng vào hàng ngũ những người bị xử bắn. Đức Cha chánh đã lên tiếng nói với viên chỉ huy: Không phải chỉ có 50 người, nhưng tất cả là 52 người chúng tôi. Ông còn quyết định bắn chúng tôi, thì xin hãy ra lệnh. Xin Thiên Chúa tha thứ cho ông.
       Vừa dứt lời, bỗng từ bầu khí nặng nề của chết chóc vang lên tiếng reo hò, bởi vì các khẩu súng đang nhắm bắn đều hạ xuống. Thế là cả chủ chăn lẫn đoàn chiên đều thoát khỏi những viên đạn của tự thần. Hôm đó từ pháp trường ra về, mục tử cũng như đoàn chiên đều sung sướng hát lời thánh vịnh: Khi Chúa dẫn từ nhân Sion trở về, ta tưởng như giấc mơ...
       Hình ảnh hai vị giám mục đứng giữa những người bị xử bắn làm cho chúng ta nhớ tới Đức Kitô, vị mục tử nhân lành của chúng ta. Thực vậy, Ngài là Đấng thánh thiện và quyền năng, Ngài đã xuống thế làm người để trở thành một Emmanuel, nghĩa là một Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Hơn thế nữa, Ngài còn đồng hoá mình với chúng ta, là những kẻ tội lỗi. Không những thế, Ngài còn hy sinh mạng sống mình để cứu chuộc chúng ta khỏi án phạt của tội lỗi, như lời thánh Phaolô viết: Chúa đã yêu thương tôi và đã nộp mình chịu chết vì tôi. Ta là mục tử tốt lành. Mục tử tốt lành hiến mạng sống mình vì đoàn chiên. Còn chúng ta thì sao?

Là những con chiên trong đoàn chiên của Chúa, chúng ta cần phải lắng nghe và bước theo sự dẫn dắt của vị mục tử như lời Ngài đã phán: Chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta.

Hãy thực thi những điều Chúa truyền dạy, để nhờ đó chúng ta thực sự là những con chiên trong đoàn chiên của vị mục tử nhân lành là chính Đức Kitô.

Chúa nhật 03/5/2020 - Tuần 4 PS
Lời Chúa : Ga 10,1-10

Khi ấy, Đức Giêsu nói rằng: “Thật, tôi bảo thật các ông: Ai không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo qua lối khác mà vào, người ấy là kẻ trộm, kẻ cướp. Còn ai đi qua cửa mà vào, người ấy là mục tử. Người giữ cửa mở cho anh ta vào, và chiên nghe tiếng của anh; anh gọi tên từng con, rồi dẫn chúng ra. Khi đã cho chiên ra hết, anh ta đi trước và chiên đi theo sau, vì chúng nhận biết tiếng của anh. Chúng sẽ không theo người lạ, nhưng sẽ chạy trốn, vì chúng không nhận biết tiếng người lạ”. Đức Giêsu kể cho họ nghe dụ ngôn đó. Nhưng họ không hiểu những điều Người nói với họ. Vậy, Đức Giêsu lại nói: “Thật, tôi bảo thật các ông: Tôi là cửa cho chiên ra vào. Mọi kẻ đến trước tôi đều là trộm cướp; nhưng chiên đã không nghe họ. Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ. Kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá huỷ. Phần tôi, tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi dào.”

Sống giữa một thế giới đầy biến động và trong một xã hội nhiều khó khăn thách đố hôm nay, Mục tử Giêsu đã, đang và sẽ tiếp tục chăn dắt chúng ta là đoàn chiên của Người, cụ thể qua cuộc sống hằng ngày: từ hơi thở, nguồn nước, lương thực đến những nhu cầu của đời sống thiêng liêng…Tất cả đều in dậm dấu ấn tình thương quan phòng và quyền năng của Người. Vì thế, nếu không biết bày tỏ lòng thảo hiếu với Chúa thì chúng ta quả là những kẻ vô ơn với Người. Vậy, sống tâm tình thảo hiếu với Chúa là gì nếu không phải là trở nên giống Người. Nghĩa là chúng ta cần phải học biết để yêu mến Chúa như chính người đã nhận biết và yêu thương mỗi người chúng ta. Mặt khác, chúng ta cũng phải khiêm tốn nhìn nhận thân phận yếu đuối, mỏng giòn, dễ sa ngã của bản thân để đừng bao giờ kiêu căng tự phụ, cậy vào sức riêng mà làm điều trái với luật Chúa, luật Giáo hội dạy. Nhưng, luôn biết sống gắn bó, tin tưởng, cậy trông, phó thác vào sự dẫn dắt, chỉ bảo của Người để tránh bị lạc đường và để những thế lực sự dữ bên ngoài không thể lôi kéo ta được. Bên cạnh đó, bước qua cánh cửa Đức Giêsu cũng có nghĩa là tự nguyện chấp nhận đi vào trong khuôn khổ của lề luật, những quy định trong đời sống chung như: luật Chúa, luật Dòng, luật lương tâm… Nhờ đó chúng ta được lớn lên và trưởng thành hơn trong ân sủng và sự chúc lành của Chúa.
      Là chiên của Chúa chúng ta cũng đang được Chúa mời gọi đảm nhận sứ vụ mục tử của mình trong ơn gọi mỗi người đang sống. Vì đàn chiên của Chúa trong đó các cá nhân không sống đơn độc, lẻ loi, nhưng mỗi thành viên tháp nhập đời mình vào sự sống của Đức Kitô và liên kết với các thành viên khác trong sự tương trợ lẫn nhau, cùng giúp nhau nên thánh. Vì thế, mỗi người chúng ta đều là những mục tử của anh chị em mình qua việc trở nên chứng nhân lòng thương xót Chúa bằng những nghĩa cử bác ái yêu thương và những hành vi cao đẹp đối với tha nhân. Đặc biệt, sứ vụ quan trọng nhất của người mục tử là làm thế nào để có thể đưa dẫn anh chị em mình đến với Chúa chứ không phải đến với mình hay với bất cứ ai.

Lạy Chúa Giêsu, nhờ Chúa là Cửa đóng lại che chắn nên chúng con được bảo vệ khỏi sự xâm nhập và tàn phá của ác thần; Nhờ Chúa là Cửa mở ra đồng cỏ xanh, chúng con được nuôi dưỡng sung mãn trong vô vàn ân phúc của Chúa.
      Xin cho nhân loại hôm nay biết nhìn nhận Chúa là Cửa, là Thành Trì chở che bảo vệ tâm linh nhân loại và xin cho mọi người nương vào Chúa như Cửa rộng mở vào đồng cỏ thiêng liêng cho muôn người được lớn lên thành người có đạo đức và phẩm chất cao đẹp.

Không có nhận xét nào: