Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Không tin nhau


NGƯỜI VIỆT KHÔNG TIN NHAU?

            ...  Tôi đưa gia đình đi siêu thị Big C Long Biên. Niềm vui khi thấy một siêu thị bề thế, nhộn nhịp vừa mới nhen lên thì gặp ngay một chuyện ngỡ ngàng: Tất cả những ai muốn vào siêu thị đều phải gửi đồ bên ngoài. Con gái tôi có một túi khoác nhỏ để đựng mấy thứ lặt vặt cũng phải niêm phong rồi mới được mang theo. 
Vì sao vậy? Chúng tôi hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời: Đây là quy định. 
Quy định gì? Quy định không được tin nhau. 
           Câu chuyện có lẽ sẽ chỉ là một phiền toái buồn, nếu không có chuyện sau khi thanh toán, tất cả khách hàng lại bị kiểm tra một lần nữa, và hóa đơn phải được đóng dấu đỏ “đã thanh toán” thì mới được nhân viên an ninh cho ra ngoài. 
Chúng tôi tự hỏi: chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy? Quầy thanh toán có hai nhân viên kiểm tra và tính tiền. Từ quầy thanh toán ra đến cửa ra này chỉ chừng 2 mét, lại không có hàng hóa gì bày bán trên đoạn đường 2 mét đó. Vậy cớ sao phải kiểm tra lại? Cớ sao phải đóng dấu vào hóa đơn thì mới được ra? 
Vợ tôi phản ứng dữ dội: Nếu kiểm tra mà không tìm thấy sai sót nào thì các anh có xin lỗi chúng tôi không? Nhưng chúng tôi chỉ nhận được một câu trả lời lạnh lùng: Đây là quy định. 
             Tôi nhìn những người xếp hàng chờ kiểm tra và đóng dấu hóa đơn. Tất cả đều kiên nhẫn và ngoan ngoãn. Họ có thể làm gì trên đoạn đường dài 2 mét đó để phải chịu cảnh khám xét?  Tôi lặng lẽ quan sát. Rất nhiều người lớn tuổi. Lịch sử như phảng phất qua bộ quân phục cũ. Một vài nụ cười cầu hòa dù chủ nhân không làm gì sai. Một vài ánh mắt lấm lét không có lý do. Nhiều gương mặt cam chịu và chờ đợi cảnh được khám xét. 
Tôi cố gắng tìm lý do để biện minh cho việc làm kỳ quái đó, nhưng không thể. 
Tôi rút ra kết luận: Người Việt không tin người Việt. Người Việt không hiểu răng mình có quyền được người khác tôn trọng. 
                Xã hội đang bắt người Việt phải nghi ngờ nhau. 
Chúng tôi ra về, nhưng câu hỏi: Vì sao người Việt không tin nhau vẫn là một ám ảnh. Phải chăng chúng ta đã quen sống trong một sự cảnh giác thường trực đến độ thành phản xạ có điều kiện? Phải chăng di chứng của mấy chục năm chiến tranh vẫn còn hằn nặng, để người Việt luôn thấy mọi thứ xung quanh đều là thù địch, đáng ngờ? Hay có một hệ thống tinh vi đang bắt chúng ta phải nghi ngờ nhau “theo quy định, đúng quy trình”? 
                Tôi bất giác nhớ đến mớ giấy tờ đỏ choét những con dấu công chứng sao y bản gốc. Tôi tự hỏi: Tôi và triệu người quanh tôi đã mất bao nhiêu thời gian cho những thứ này? 
Tôi tự hỏi: Phải chăng đang có một cuộc “khủng hoảng niềm tin”? Và khi nào thì người ta không tin nhau? Rõ ràng là khi có sự dối trá. Người ta không tin nhau khi cần phòng tránh sự dối trá. Và chúng ta đã mất biết bao nhiêu thời gian và nguồn lực để cảnh giác, phòng tránh, đương đầu với sự dối trá này? 
Không ai thống kê định lượng, nhưng chắc hẳn là rất nhiều...

"Cuộc sống ngày càng hiện đại với sự phát triển không ngừng của công nghệ thì khoảng cách giữa người với người lại càng bị đẩy xa hơn. Ai cũng có thế giới riêng của mình trong mỗi chiếc điện thoại di động, trong mỗi chiếc máy tính. Hàng ngày họ có ti tỉ thứ để bàn luận trên mạng xã hội, từ những tin thời sự nóng hổi, cho tới những câu chuyện phiếm trong cuộc sống. Chuyện tốt thì ít mà đa phần toàn chuyện lừa lọc nhau, tố tụng nhau "buôn gian bán lận", rồi cả chuyện vợ chồng ngoại tình, đánh ghen...Người ta mất niềm tin vào lòng tốt của những người xung quanh, để rồi thấy ai giúp đỡ quan tâm tới mình thì sinh lòng nghi ngờ, sợ hãi." Chúa Giê su đã sống kiếp con người Ngài đã làm nhiều phép lạ, như chữa lành bệnh tật, xua trừ quỷ ma v.v...Nhưng oái ăm thay nhiều người thời đó lại không tin Chúa là Đấng đầy quyền năng, xin mời Bạn cùng đọc đoạn Tin Mừng sau :

Phúc Âm: Lk 11:14-23.Thứ năm 03/03/2016 Tuần III Mùa chay

14 Bấy giờ Đức Giê-su trừ một tên quỷ, và nó là quỷ câm. Khi quỷ xuất rồi, thì người câm nói được. Đám đông lấy làm ngạc nhiên.
15 Nhưng trong số đó có mấy người lại bảo: "Ông ấy dựa thế quỷ vương Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ."
16 Kẻ khác lại muốn thử Người, nên đã đòi Người một dấu lạ từ trời.
17 Nhưng Người biết tư tưởng của họ, nên nói: "Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà kia.
18 Nếu Xa-tan cũng tự chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó tồn tại sao được? ... bởi lẽ các ông nói tôi dựa thế Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ.
19 Nếu tôi dựa thế Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ, thì con cái các ông dựa thế ai mà trừ? Bởi vậy, chính họ sẽ xét xử các ông.
20 Còn nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều Đại Thiên Chúa đã đến giữa các ông.
21 Khi một người mạnh được vũ trang đầy đủ canh giữ lâu đài của mình, thì của cải người ấy được an toàn.
22 Nhưng nếu có người mạnh thế hơn đột nhập và thắng được người ấy, thì sẽ tước lấy vũ khí mà người ấy vẫn tin tưởng và sẽ đem phân phát những gì đã lấy được.
23 "Ai không đi với tôi là chống lại tôi, và ai không cùng tôi thu góp là phân tán.


Tâm tình : Lạy Chúa Giê su, chuyện không còn niềm tin vào nhau trong thời đại mà tự nó đã đi đến bước đường cùng của sự hủy diệt là đánh mất niềm tin. Đó là lỗi của mỗi người sống trong xã hội, trong đó có con... Tại sao lại khó tin tưởng nhau đến thế ! Sự thât thì không được công nhận, giả dối lại lên ngôi ! Nhiều người sống với nhau với mặt nạ, lúc thế này lúc thế khác, đen phải nói trắng, giáo viên không dám phê học sinh nào đó là kém là quậy, là thiếu thông minh... vì như thế là mất dạy ngay ! là bị phụ huynh tẩy chay, thuê người đâm chém, rạch mặt chỉ vì dám nói sự thật, thấy cướp giựt trước mắt không dám tri hô vì sợ trả thù, đành phải câm miệng cho yên thân... Dần dà bản thân con bị đóng băng trước nỗi đau của người khác. Xin Chúa cho con quay lại làm người chân thật, sẵn sàng giúp đỡ người khác với niềm hy vọng : Niềm tin một ngày nào đó được thắp sáng trên đất nước thân yêu và trong mỗi tâm hồn con người. Amen

Không có nhận xét nào: