Cứ mỗi lần gọi “allô, lên bản được không?” là tôi nghe câu trả lời “vâng, con sẽ đi”.
Đó là điệp khúc của anh TH, người bạn đồng hành với tôi trên đường loan báo Tin Mừng, suốt nhiều năm tháng ngược xuôi trên cánh đồng Tây Bắc, đầy ắp kỷ niệm vui buồn.
Mưa phùn hay nắng ráo, không quan trọng. Trời ấm áp hay rét căm căm, chẳng thành vấn đề. Đến một nơi không có sóng điện thoại để liên lạc với vợ con ở nhà, không sao cả. Việc nhà lẫn việc công ty đang ngổn ngang, rồi cũng ổn. Với xác tín Chúa muốn mình lên đường để chung tay lo việc của Người, anh TH không bao giờ ngại ngùng hay từ chối lời mời gọi. Anh luôn sẵn sàng với tất cả tâm hồn đến độ tôi phải ngạc nhiên. Tôi cám ơn Chúa thật nhiều vì đã gửi đến cho tôi một người bạn đồng hành như thế. Tôi biết mình cần đến anh trong việc loan báo Tin Mừng cho nhiều anh chị em trên các nẻo đường.
Có lần, tại Hà Nội, đang lúc chúng tôi chuẩn bị hành trang để lên đường, vợ anh vui vẻ nói với tôi: “Cha mượn chồng con bao lâu cũng được!” Năm đứa con anh cười khoái chí. Vậy là không chỉ anh mà cả chị và các cháu cũng trở thành những người đồng hành với tôi theo cách của mình.
Tôi không nhớ chính xác anh TH và gia đình đã đồng hành với tôi từ ngày tháng nào, nhưng chắc chắn phải trên 6 năm và không dưới 20 chuyến đi Tây Bắc, trong thời gian tôi chính thức phục vụ tại Hà Nội. Trước đó, khi còn ở miền Nam và chưa biết TH, tôi thường chỉ có thể lên các bản mỗi năm một vài lần.
Anh TH không còn trẻ lắm nhưng rất nhiệt thành. Vượt xa tôi về lòng gan dạ khi phải leo những ngọn núi cao, anh cũng không ngại đổ dốc bằng xe máy trên những triền núi đá pha đất đỏ giữa lúc trời mưa. Dù có thể được cấp bằng “vượt trường sơn”, nhưng lắm khi anh cũng ngã lăn như tôi, tưởng như sắp rơi xuống vực. Có lần, chúng tôi xuống đến chân núi thì đã gần nửa đêm và rồi lại lội xình để ra thăm anh chị em làng bè sinh sống trên thượng nguồn sông Đà. Hôm đó, mãi gần một giờ sáng chúng tôi mới bắt đầu ăn tối. Đường sứ vụ gian nan nhưng đầy niềm vui vì anh em luôn có nhau và có Chúa dẫn đường.
Chuyện gặp “các chú” thì thật ly kỳ, hấp dẫn và chẳng lần nào giống lần nào. Có khi tôi đang chia sẻ Lời Chúa thì TH nhắc cho biết có người ở đàng sau. Có khi chúng tôi vừa mới đến thăm một bản mới thì chỉ ít phút sau là gặp các chú. TH luôn sẵn sàng “làm việc” thay tôi. Đặc biệt nhất là một lần nọ, khi tôi đang dâng lễ, các chú đến bắt phải ngưng. TH cũng là người làm cho tình hình dịu lại trong khi tôi vẫn tiếp tục việc của mình. Chúng tôi ý thức mình không hề làm điều gì trái pháp luật, chỉ muốn đem bình an của Chúa đến cho những tâm hồn bé mọn mà thôi. Nhờ ơn Chúa, mọi sự sau đó diễn ra thật tốt đẹp. Cuối cùng, chúng tôi và các chú đã có thể vui cười hiệp thông khi biết rằng tất cả cùng lo cho dân.
Người bạn đồng hành trên đường sứ vụ đúng là một quà tặng đặc biệt của Chúa. Tôi xác tín và hạnh phúc đón nhận món quà quí giá này. Thiếu người bạn này, kết quả của việc tông đồ hẳn đã khác. Thực ra, mỗi người chúng ta đều là bạn đồng hành của nhau. Chúng ta cần nhau để cùng chia vui sẻ buồn, để nâng đỡ, hợp tác, hầu đem lại hoa trái tốt đẹp cho đời. Hơn nữa, qua bạn đồng hành, tôi thấy cả Hội Thánh đang cùng nhau lên đường làm cho Nước Chúa thêm rộng mở.
Trên đường từ Giêrusalem về Emmaus, hai môn đệ trong tâm trạng rất bi quan và tiêu cực. Thái độ của những người thất bại, rã đám, tan hàng, tuyệt vọng và chán chường. Niềm hy vọng vào Chúa Giêsu là Đấng Thiên Sai sẽ cứu lấy dân tộc Do Thái khỏi sự cai trị của đế quốc Roma cũng đã tiêu tan và chết theo Ngài trên thập giá. Họ trở về quê lúc trời chiều và khi đêm đen phủ xuống thì chẳng còn muốn tiếp tục cuộc hành trình nữa! Tâm hồn họ và cảnh vật chìm trong u tối! Thế nhưng khi nhận ra Chúa Giêsu lúc Người bẻ bánh thì họ đã thay đổi thái độ ngay. Lập tức quay trở lại Giêrusalem cho dù trời tối, cho dù đã mệt nhoài sau một ngày lội bộ. Họ làm một cái “U turn” thật là bất ngờ. Sức mạnh ở đâu giúp họ hăng say thế? Động lực nào làm họ phấn khởi thế? Quả là một sự khác biệt lớn lao khi có sự hiện diện của Chúa Giêsu ở với họ, khi gặp gỡ Chúa qua lời Ngài cắt nghĩa Thánh Kinh và Ngài bẻ bánh. Trái tim tuyệt vọng của hai môn đệ được chữa lành và con tim của họ đã vui trở lại. Lòng họ đã bừng cháy lên khi nhận ra Chúa cùng đồng hành với họ trên cuộc hành trình về Emmau.
Trên đường từ Giêrusalem về Emmaus, hai môn đệ trong tâm trạng rất bi quan và tiêu cực. Thái độ của những người thất bại, rã đám, tan hàng, tuyệt vọng và chán chường. Niềm hy vọng vào Chúa Giêsu là Đấng Thiên Sai sẽ cứu lấy dân tộc Do Thái khỏi sự cai trị của đế quốc Roma cũng đã tiêu tan và chết theo Ngài trên thập giá. Họ trở về quê lúc trời chiều và khi đêm đen phủ xuống thì chẳng còn muốn tiếp tục cuộc hành trình nữa! Tâm hồn họ và cảnh vật chìm trong u tối! Thế nhưng khi nhận ra Chúa Giêsu lúc Người bẻ bánh thì họ đã thay đổi thái độ ngay. Lập tức quay trở lại Giêrusalem cho dù trời tối, cho dù đã mệt nhoài sau một ngày lội bộ. Họ làm một cái “U turn” thật là bất ngờ. Sức mạnh ở đâu giúp họ hăng say thế? Động lực nào làm họ phấn khởi thế? Quả là một sự khác biệt lớn lao khi có sự hiện diện của Chúa Giêsu ở với họ, khi gặp gỡ Chúa qua lời Ngài cắt nghĩa Thánh Kinh và Ngài bẻ bánh. Trái tim tuyệt vọng của hai môn đệ được chữa lành và con tim của họ đã vui trở lại. Lòng họ đã bừng cháy lên khi nhận ra Chúa cùng đồng hành với họ trên cuộc hành trình về Emmau.
Mời Bạn cùng đoc đoạn Tin Mừng sau :
Phúc Âm: Lk 24:13-35.Thứ tư 30/-3/2016 Tuần bát nhật
13 Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ.
16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy? " Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. 18 Một trong hai người tên là Cleopas trả lời: "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay." 19 Đức Giê-su hỏi: "Chuyện gì vậy?" Họ thưa: "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy." 25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! 26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao? 27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. 28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. 30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?" 33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34 Những người này bảo hai ông: "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn."
35 Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Bạn thân mến
"Trên đường từ Giêrusalem về Emmaus, hai môn đệ trong tâm trạng rất bi quan và tiêu cực. Thái độ của những người thất bại, rã đám, tan hàng, tuyệt vọng và chán chường. Niềm hy vọng vào Chúa Giêsu là Đấng Thiên Sai sẽ cứu lấy dân tộc Do Thái khỏi sự cai trị của đế quốc Roma cũng đã tiêu tan và chết theo Ngài trên thập giá. Họ trở về quê lúc trời chiều và khi đêm đen phủ xuống thì chẳng còn muốn tiếp tục cuộc hành trình nữa! Tâm hồn họ và cảnh vật chìm trong u tối! Thế nhưng khi nhận ra Chúa Giêsu lúc Người bẻ bánh thì họ đã thay đổi thái độ ngay. Lập tức quay trở lại Giêrusalem cho dù trời tối, cho dù đã mệt nhoài sau một ngày lội bộ. Họ làm một cái “U turn” thật là bất ngờ. Sức mạnh ở đâu giúp họ hăng say thế? Động lực nào làm họ phấn khởi thế? Quả là một sự khác biệt lớn lao khi có sự hiện diện của Chúa Giêsu ở với họ, khi gặp gỡ Chúa qua lời Ngài cắt nghĩa Thánh Kinh và Ngài bẻ bánh. Trái tim tuyệt vọng của hai môn đệ được chữa lành và con tim của họ đã vui trở lại. Lòng họ đã bừng cháy lên khi nhận ra Chúa cùng đồng hành với họ trên cuộc hành trình về Emmau.
Cuộc gặp gỡ của hai môn đệ trên đường Emmau với Chúa Giêsu thật tinh tế. Ngài đồng hành với họ, lắng nghe tâm sự của họ, thông cảm, chia sẻ tâm tình và quan điểm, để rồi thay đổi não trạng của họ. Ngài đã giúp họ thay đổi thái độ từ bi quan tiêu cực sang lạc quan tích cực. Chúng ta cũng gặp được Chúa Giêsu qua những người đã cư xử với chúng ta giống như vậy. Những người biết lắng nghe và thông cảm với nỗi buồn đau của mình. Những người cùng hiện diện với chúng ta trong lúc thất bại, tan hàng, rã đám. Những người giúp chúng ta có cái nhìn tích cực, lạc quan, yêu đời, và quý trọng cuộc sống. Những người đã giúp chúng ta biết ngừng lại ở “stop side” của nản lòng thối chí và quay trở về với niềm vui của những công việc bổn phận hằng ngày. Đặc biệt nhất là chúng ta sẽ gặp gỡ chính Chúa trong Thánh Kinh và Bí Tích Thánh Thể. Đời là khó khăn, gian nan, và thử thách. Gặp gỡ Chúa, Ngài sẽ chữa lành thương tích tâm hồn của chúng ta. Quyền năng của tình yêu, sức mạnh của Lòng Thương Xót Chúa sẽ dẫn dắt chúng ta tìm được bình an và hạnh phúc trong cuộc đời bể dâu này."
Tâm tình : Lạy Chúa Giê su, trong cuộc đời con cũng đã nhiều lần chán nản, thất vọng, nhiều lúc muốn buông xuôi. Đó là những lúc con sống xa cách Chúa, sống không có niềm tin và hy vọng, như chiếc lá trôi trên dòng nước,bập bềnh mặc cho dòng đời đưa đẩy. Những lúc đó con chỉ muốn "chết", nhưng Chúa đã cứu con, Chúa đã đến bên con qua những những người mà con gặp hằng ngày. Chúa đến an ủi và nâng con chỗi dậy, như Chúa đã đồng hành và an ủi 2 môn đệ trên đường về Emmau. Nếu không có Chúa đồng hành, cuộc sống của con sẽ trở nên vô nghĩa, nặng nề và buồn tẻ Những lúc chán nản, nghi nan, và thất vọng, xin cho con biết hướng lòng lên Chúa và thầm thĩ cầu nguyện với Ngài: “Mời Chúa ở lại với chúng con, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.”Amen.
Lm Joseph Nguyễn Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét