Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Cho hạnh phúc hơn là nhận

CHO THÌ HẠNH PHÚC HƠN LÀ NHẬN




"Trong cuộc sống này, ai cũng có riêng cho mình những kế hoạch, những dự định riêng, rồi những nỗi lo của cơm, áo, gạo, tiền… mà đôi lúc dường như con người chúng ta không còn có thời gian quan tâm tới những việc, những người xung quanh. Trong dòng đời vội vã đó nhiều người dường như đã quên đi tình nghĩa giữa người với người. Nhưng đã cuộc đời thì đâu phải chỉ trải đầy hoa hồng, đâu phải ai sinh ra cũng có được cuộc sống giàu sang, có được gia đình hạnh phúc toàn diện mà còn đó nhiều mảnh đời đau thương, bất hạnh cần chúng ta sẻ chia, giúp đỡ. Chúng ta đâu chỉ sống riêng cho mình, mà còn phải biết quan tâm tới những người khác, đó. Đó chính là sự “cho” và “nhận” trong cuộc đời này."

Hạnh phúc là một điều rất kì diệu, ta chỉ nhận được nó khi đem nó trao cho người khác. 


Truyện kể :
Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.

Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: “Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày.”

Vị giáo sư ngăn lại: “Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao.”

Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó. Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: “Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?” Người thanh niên trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về“.



Câu chuyện trên đây cho ta một bài học là hãy nghí đến người khác với một tấm lòng yêu thương đầy vị tha, đừng làm ngơ trước những nỗi khổ của người nghèo hèn, những người "thấp cổ bé miệng", những người cô thế cô thân không nơi nương tựa, những người bệnh tật bị chính người thân ruồng bỏ, những ông bà già bị con cháu hất hủi bỏ đói, đuổi ra đường...Chúa Giêsu là người đã đến trần gian, Ngài đặc biệt yêu thương tất cả những người đau khổ, chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền, cho kẻ đói ăn, cho người khát uống, xoa dịu băng bó những vết thương, lau khô nước mắt trên mọi khuôn mặt...không phân biệt một ai Ngài yêu thương bằng một tình yêu liều thân, chịu nghi oan, hiểu lầm,bị sỉ nhục và cuối cùng dám chết vì những người mình yêu thương ...Ngài đã dạy chúng ta hãy yêu thương họ như Ngài đã yêu thương chính ta, phục vụ không tính toán như những người thân đối xử với nhau. Để có được sự sống đời đời không bao giờ tàn phai. Xin mời Bạn đọc những lời Ngài dạy sau đây :

Phúc Âm: Lc 10, 25-37 - Thứ hai 05.10.2015
"Ai là anh em của tôi?"
Khi ấy, có một người thông luật đúng dậy hỏi thử Chúa Giêsu rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?" Người nói với ông: "Trong Lề luật đã chép như thế nào? Ông đọc thấy gì trong đó?" Ông trả lời: "Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến anh em như chính mình". Chúa Giêsu nói: "Ông trả lời đúng, hãy làm như vậy và ông sẽ được sống". Nhưng người đó muốn bào chữa mình, nên thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Nhưng ai là anh em của tôi?"
Chúa Giêsu nói tiếp: "Một người đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, và rơi vào tay bọn cướp; chúng bóc lột người ấy, đánh nhừ tử rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ một tư tế cũng đi qua đường đó, trông thấy nạn nhân, ông liền đi qua. Cũng vậy, một trợ tế khi đi đến đó, trông thấy nạn nhân, cũng đi qua. Nhưng một người xứ Samaria đi đường đến gần người ấy, trông thấy và động lòng thương. Người đó lại gần, băng bó những vết thương, xức dầu và rượu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa của mình, đưa về quán trọ săn sóc. Hôm sau, lấy ra hai quan tiền, ông trao cho ông chủ quán mà bảo rằng: "Ông hãy săn sóc người ấy, và ngoài ra còn tốn phí hơn bao nhiêu, khi trở về tôi sẽ trả lại ông".
"Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?" Người thông luật trả lời: "Kẻ đã tỏ lòng thương xót với người ấy". Và Chúa Giêsu bảo ông: "Ông cũng hãy đi và làm như vậy".

Tâm tình : Lạy Chúa Giêsu, Lời Ngài dạy bảo trên đây một lần nữa làm con cảm thấy thật khó thực hiện, bởi ý chí con muốn được hạnh phúc đời đời nhưng lại sợ mất thời giờ, vì điều đó làm cản trở công việc đang theo đuổi, tốn kém tiền bạc, sợ lây vạ vào thân, sợ bị cho là " đạo đức giả"...và nhiều khi nhủ lòng : cứ nhắm mắt mà đi cho yên thân ! Rảnh rỗi đâu mà làm chuyện trời ơi đất hỡi đó...Lạy Chúa, con thấy mình không xứng làm môn đệ của Chúa, không xứng trước tình thương bao la Chúa đã dành cho con cách này hay cách khác, qua người này người kia, con chỉ biết đón nhận mà không biết cho đi, chỉ bo bo giữ cho mình, cho gia đình mình mà chẳng nghĩ đến những người anh em đang đau khổ cần đến, dù chỉ một lời khích lệ, một lời động viên an ủi, một nụ cười, một cái bắt tay, một chén nước...Xin hãy mở lòng con, mở trái tim con để con biết rung động trước nhũng hoàn cảnh khổ đau của Anh em. Amen








Không có nhận xét nào: