Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Gài bẫy





GNO - 
Mẹ tôi rất ít khi nói một câu ngọt ngào với con cháu, không rầy la nhắc nhở thì cũng ta thán về một điều gì đấy, có khi nhỏ xíu. 

Nói chung, có vẻ như mội sự, mọi chuyện con cháu không khi nào làm hài lòng bà. Ngay từ nhỏ tí tôi đã thấm điều này và ê ẩm, tủi thân khi nghe nhìn sự dịu dàng tinh tế của mẹ người ta chỗ này chỗ khác, thậm chí trong sách và phim ảnh!
Tôi là “chuyên gia” đi chợ, ngay từ thời lớp 1, lớp 2. Nhưng không khi nào mẹ tôi hài lòng về chuyện mua sắm của tôi, khi thì quá mắc, mà có mấy nghìn đồ ăn thôi; khi lại bị la vì mua đồ không ngon. Riết tôi đối phó bằng cách… nói dối. Mua mắc nói rẻ, thêm cân bớt lạng cho phù hợp kiểu “hợp thức hóa” như bây giờ người ta thường nói.

Học hành tới đèn dầu cháy khét tóc vì ngủ gật, vẫn bị la như thường, cho dù mẹ tôi gần như mù chữ! Nhất là ăn mặc, từ lớn chí bé đến giờ, mặc áo nào cũng có ý kiến của mẹ tôi duyệt, nào cự lại thì nứt xương vì những lời chì chiết của bà. Nói thì bất hiếu, song quả thật tôi và mấy đứa em xẩu mình, ê ẩm khi nhắc đến mẹ, sợ nhiều hơn thương. Có cảm giác không một milimet nào lọt khỏi quan sát của bà, không có sự biến đổi nhỏ nào không bị quản lý, và chuyện làm mẹ hài  lòng là bất khả thi.
Tôi cũng không dám đặt câu hỏi: mẹ mình có thương mình không, tại sao lại khắc nghiệt đến như thế. Nhưng cho dù không đối diện với câu hỏi đó, giữa tôi và mẹ, mấy đứa em tôi và mẹ và sau này giữa bà - cháu luôn có khoảng cách nào đấy.
Tôi thèm làm sao một tiếng ngọt ngào, một lời an ủi, hay một cử chỉ nhẹ nhàng của mẹ, và ước gì nghe một tiếng khen. Song tất cả những thứ ấy không bao giờ có. Trong lòng có cái gì đó vơi đi, không đầy. Cho dù mẹ tôi thực sự hết lòng lo cho con cháu bằng tất cả khả năng.
Chúng tôi không có cha, mẹ đơn thân nuôi các con trong khi học hành nghề nghiệp là một con số 0. Bà chỉ làm những việc nhỏ bé giữa chợ đời: bán một thau xôi, một thau cốm dẹp, hay một xịa bánh mì… Sáng bán, trưa bán, chiều bán; khuya cũng thức làm cái gì đấy. Khi cả xóm còn yên giấc mẹ tôi đã họp chợ với món hàng bé xíu của mình, bao nhiêu năm trời đằng đẵng. 
Chúng tôi sống giữa chợ không trông chờ vào cái gì khác ngoài những món tiền lẻ mẹ kiếm được bằng mồ hôi, nước mắt. Chúng tôi được nuôi lớn lên, song sự hụt hẫng về tinh thần, sự thiếu thốn tình cảm là có thật, thèm thuồng khao khát sự âu yếm như chúng bạn.
Nhưng nghĩ lại, nghĩ kỹ, thật kỹ mới thấy khoảng cách ấy có lý do của nó, và thật buồn khi nhận thức như thế chỉ mới có gần đây thôi. Mẹ chi li thái quá tiền bạc tới từng đồng bạc lẻ bởi vì mẹ kiếm tiền có dễ đâu, bán bao nhiêu gói xôi mới được một nghìn tiền lời? Và bao nhiêu ổ bánh mì mới đủ tiền cho con mua vài quyển vở? Để con có một chiếc áo có khi mẹ phải mất hàng tháng trời chắt chiu.
Hở chút mẹ la mẹ mắng vì Người xót xa sự hoang phí, cho dù sự hoang phí ấy đối với người ta, và có khi là các con bà, chẳng là gì.. Tôi đã hiểu. Nếu không có sự nghiệt ngã ấy, sự chặt chẽ đến nghẹt thở ấy, liệu bà có nuôi nổi đàn con với hai bàn tay trắng giữa chợ đời củi quế gạo châu? Môn logic có nguyên lý: cái gì cũng có lý do của nó. Quả thật, khoảng cách giữa mẹ và chúng tôi có lý do chính đáng mà giải mã được thì nước mắt tràn mi.
Hiểu được như thế tôi và hy vọng là cả mấy đứa em, mấy cháu, không còn thấy khoảng cách nào nữa hết, mà chỉ còn là tình mẫu tử, lòng mẹ bao la như biển thái bình...
Nguyễn Thành Công


 Câu chuyện trên đây cho ta thấy mặt trái của cuộc đời, đã làm người ai mà chẳng có suy nghĩ và muốn thể hiện những suy nghĩ đó ra bằng hành động, người ta gọi đó là tự do. Có những điều tự do nhưng tai hại như : tôi có miệng nên tôi nói sao kệ tôi, mắc mớ gì mà cấm đoán, hay tôi làm gì kệ tôi, đừng xía vô, đừng đứng đó mà bắt bẻ, mở miệng ra là dạy đời, chịu sao cho xiết v.v...Như thế không hẳn có miệng là cứ nói tùm lum sai sự thật, vu oan cáo vạ làm hại người khác, hoặc có tay thì muốn làm gì thì làm, trộm cắp, giết người, đánh dập, xô đuổi cha mẹ ra đường...Có những suy nghĩ lệch lạc như câu chuyện trên, Mẹ khó tình la rầy thì cho là không thương, tiêu tiền hoang phí trên những mồ hôi nước mắt của mẹ già một đời tần tảo nuôi con mà sau này người con mới nhận ra tình yêu của mẹ lớn lao chừng nào...Chúa Giê su đã cho ta thấy mặt trái của cuộc đời, những lời khiển trách của Chúa đã lật tẩy mưu mô của bọn Pharisiêu và tìm cách gài bẫy Người... Xin mời Bạn đọc

Phúc Âm: Lc11,47-54 - Thứ năm 15.10.2015
47 "Khốn cho các người! Các người xây lăng cho các ngôn sứ, nhưng cha ông các người đã giết chết các vị ấy!
48 Như vậy, các người vừa chứng thực vừa tán thành việc làm của cha ông các người, vì họ đã giết các vị ấy, còn các người thì xây lăng.
49 "Vì thế mà Đức Khôn Ngoan của Thiên Chúa đã phán: "Ta sẽ sai Ngôn Sứ và Tông Đồ đến với chúng: chúng sẽ giết người này, lùng bắt người kia.
50 Như vậy, thế hệ này sẽ bị đòi nợ máu tất cả các ngôn sứ đã đổ ra từ tạo thiên lập địa,
51 từ máu ông A-ben đến máu ông Da-ca-ri-a, người đã bị giết giữa bàn thờ và Thánh Điện. Phải, tôi nói cho các người biết: thế hệ này sẽ bị đòi nợ máu.
52 "Khốn cho các người, hỡi những nhà thông luật! Các người đã cất giấu chìa khoá của sự hiểu biết: các người đã không vào, mà những kẻ muốn vào, các người lại ngăn cản."
53 Khi Đức Giê-su ra khỏi đó, các kinh sư và các người Pha-ri-sêu bắt đầu căm giận Người ra mặt, và vặn hỏi Người về nhiều chuyện,
54 gài bẫy để xem có bắt được Người nói điều gì sai chăng.
Tâm tình : Lạy Chúa Giê su, nhiều khi con cảm thấy chóng mặt vì những điều bày ra trước mắt, những người có quyền thì dùng quyền để đè đầu đè cổ dân, hưởng lộc trên mồ hôi nước mắt của kẻ dưới, bóc lột sức lao động đám dân đen, cướp nhà, cướp đất, cướp ruộng,cướp ao... thậm chí cướp cả nghĩa trang, người chết cũng không có mồ yên mả đẹp, bao học bổng để ưu tiên cho con "quan", đứng đầu ngành có máu mặt thì dành cho anh em họ hàng con cháu của "quan". Vì là đất nước tự do dân chủ nên muốn bán đất, bán đảo cho ai thì cứ việc bán, cứ có tiền đút túi là được, một chữ ký thôi, số tiền đem về bằng cả gia đình nghèo ăn trong 1 năm ! còn nhiều lắm kể sao hết... Không chóng mặt sao được ! Mà cũng không được nói đụng đến các "quan" kẻo bị đếm lịch và tru di tam tộc. Hoặc bị gài bẫy một đi không có ngày về... Chúa biết thế hệ này ngày càng sa sút công minh chính trực, đâu đâu cũng chỉ thấy giả dối, chẳng thể tin ai được, còn biết bao bẫy đang chờ chỉ một lỗi nhỏ thôi là ...Xin Chúa cho con "sống giữa bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", biết ngẩng cao đầu hướng về Đấng là Chân, Thiện Mỹ với niềm tin tưởng vào ngày mai trên quê hương vĩnh cửu, là nơi chỉ có yêu thương, nơi đó tất cả mọi người đều là Anh em với nhau có cùng một Cha . Amen


Không có nhận xét nào: